Chu phủ.
Hộ Quốc tướng quân trong sân luyện đao suốt một canh giờ,  khi tắm rửa xong thì  kìm  liền sai hạ nhân sang viện của nhi tử, bảo bọn họ đưa hai đứa cháu ngoan của  tới. Ông  tự tay bế lấy một đứa.
Chu Thế tử tuổi tác xấp xỉ Tông Chính Tiêu, nhưng Tông Chính Tiêu vẫn luôn sống cô độc, còn Chu Thế tử thì  sớm thành .
Sau khi Đại Thịnh  lập nên, thế cục  định, thê tử của Chu Thế tử cũng yên tâm mang thai, mười tháng  sinh cho  một đôi long phượng thai.
Hai tiểu bảo bối  chính là bảo vật trong lòng cả nhà,  gì  đều ưu tiên phần hai đứa nhỏ. Ngay cả Chu lão thái thái cũng tình nguyện đặt hai chắt nhỏ lên hàng đầu.
Hạ nhân   bao lâu  trở về, bẩm với Hộ Quốc tướng quân:
“Lão gia, tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư đang ở chỗ lão phu nhân. Nghe  trong cung  gửi hộp điểm tâm đến, phu nhân liền  mặt đến viện lão phu nhân để tiếp, lão phu nhân  gọi luôn tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư tới.”
“Trong cung đưa điểm tâm?” Hộ Quốc tướng quân nhíu mày. “Đây là  đầu tiên, chuyện gì thế ?”
Tông Chính Tiêu xưa nay  gì  cũng  quên nhóm công thần như bọn họ. Tiền bạc cùng các loại vật quý báu từng  ban thưởng, khi con dâu ông sinh nở còn phái cả thái y tới.  riêng việc đưa đồ ăn thì đúng là  từng.
Hạ nhân lắc đầu:
“Tiểu nhân cũng  rõ lắm.”
“Thôi ,  tự  qua viện lão thái thái xem .” Hộ Quốc tướng quân  dậy, bước nhanh  ngoài.
Đến nơi  ông mới phát hiện  chỉ  hai đứa cháu ngoan  gọi tới, mà thê tử, nhi tử cùng con dâu của ông cũng đều  mặt.
Mọi  tụ họp đầy đủ như , thế mà  ai buồn thông báo với ông một tiếng.
Hộ Quốc tướng quân  chút  vui, nhất là khi thấy hai đứa cháu ngoan đang ăn loại điểm tâm mà ông  từng thấy qua, ngay cả nhi tử của ông cũng đang cầm cùng một món điểm tâm . Trong lòng ông bốc hỏa, bước tới liền quát:
“Ngươi lớn từng  , còn tranh ăn với con   ?”
Nếu   ngại trong nhà còn   khác, cần giữ cho nhi tử chút thể diện, ông  sớm vung tay đánh .
Chu Thế tử còn  kịp  gì, lão thái thái  lên tiếng giải thích :
“Là  bảo nó ăn đó, đừng mắng nó. Trong nhà ai cũng  một phần,   nếm thử đồ mới.”
Chu Thế tử lập tức tiếp lời:
“ ! Cha, ít nhất  cũng nên  rõ đầu đuôi  hãy mắng,  xem ngày thường   bao giờ tranh đồ ăn với bọn nhỏ ? Ta   loại  tham ăn nhỏ mọn .”
Hộ Quốc tướng quân mặt già đỏ bừng:
“Thì   tới  thấy ngươi với hài tử cùng ăn,  hiểu lầm mới là lạ!”
Để xua bớt sự  hổ, ông vội vàng đổi chủ đề:
“Phải ,   hạ nhân , điểm tâm  là Hoàng thượng phái  đưa tới?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-61-1-nhot-lai-khoa-tren-giuong.html.]
Chu phu nhân gật đầu:
“Không chỉ nhà chúng , phủ Quý Quốc công cũng nhận . Bệ hạ cho  mang tới thống nhất,  là vị quý nhân trong Ngân Giao Viên chuẩn  mở cửa hàng bán điểm tâm. Bệ hạ liền sai  đưa tặng các phủ một phần, nếu ăn thấy ngon thì khi tiệm khai trương  ủng hộ một phen.”
Nghe đến là vị quý nhân   điểm tâm, Hộ Quốc tướng quân lập tức nổi hứng thú.
Từ hôm đó ở Ngự Thư Phòng  Tông Chính Tiêu  mấy lời  xong, đám  trong nhóm Công Thần như ông đều ngầm dán cho Nhung Âm cái nhãn “cao nhân”.
Biết  bao nhiêu cách kiếm tiền như , chẳng lẽ   cao nhân thì là gì?
Chỉ là vị  thế nhưng còn   điểm tâm?
Hộ Quốc tướng quân nhịn   hỏi:
“Điểm tâm … hương vị  ?”
Vừa hỏi xong, những  lớn đang ăn đều trầm mặc, rốt cuộc  là hai đứa cháu nhỏ lên tiếng trả lời Hộ Quốc tướng quân.
“Gia gia! Bánh quy  đó, giòn giòn, ngọt ngọt, ngon lắm!”
Tiểu nữ oa vung vẩy đôi tay mũm mĩm, trong miệng còn ngậm một miếng bánh mì,  líu ríu.
Đứa nhỏ còn  cũng hớn hở chen lời:
“Gia gia, bánh mì bao cũng ngon lắm! Mềm mềm, còn mềm hơn cả mặt bảo bảo nữa! Mứt trái cây thì chua chua ngọt ngọt, bảo bảo thích lắm!”
“Ồ? Ngon đến  ?”
Thấy hai đứa nhỏ một  líu lo kể rành rọt như thế, Hộ Quốc tướng quân càng thêm hiếu kỳ. Ông liền  xuống, hạ nhân lập tức bưng phần điểm tâm của ông dâng lên.
Một hộp điểm tâm chia phần  nhiều, vốn dĩ chỉ để   nếm thử mùi vị, hơn nữa phần lớn đều nhường cho hai đứa nhỏ, nên Hộ Quốc tướng quân cũng chỉ  chia hai miếng bánh mì, ba cái bánh quy.
Mứt trái cây là do Nhung Âm mới bắt đầu chế biến, danh tiếng còn  kịp lan truyền trong cung,   mới đặc biệt tặng cho mỗi phủ một vại dùng thử.
Hai miếng bánh mì, một miếng  phết mứt mâm xôi, một miếng thì .
Dưới ánh mắt dõi theo của cả nhà, Hộ Quốc tướng quân  tiên nếm miếng  phết mứt. Vừa cắn một miếng, ông lập tức trừng to mắt ngỡ ngàng.
Lời hai đứa nhỏ  quả  sai, điểm tâm   mềm  thơm, hương vị   khác biệt với tất cả những món điểm tâm ông từng ăn  đây.
Trong miệng còn  kịp nuốt trôi, tay ông  với lấy miếng  phết mứt.
Mứt trái cây chua ngọt, phối hợp với vị ngọt dịu của bánh mì khiến hương vị càng thêm phong phú. Đồng thời như  bánh mì mềm hơn, nuốt xuống  vẫn còn thơm lừng nơi đầu lưỡi.
Còn bánh quy chỉ bằng bàn tay đứa nhỏ, Hộ Quốc tướng quân liền nhét cả ba miếng  miệng một lúc.
Khác với bánh mì mềm mại, bánh quy cắn một cái liền vỡ vụn , giòn tan, tràn đầy hương sữa, ăn xong vẫn còn lưu  dư vị ngon lành.