Hộ Quốc tướng quân ngày thường vốn    ưa ăn điểm tâm, nhưng hôm nay  cảm thấy  thể bắt đầu yêu thích thứ  một chút .
Ông xem như  hiểu vì      đều im lặng  trả lời câu hỏi của , thì  là sợ  mở miệng nhắc tới,  nhớ  hương vị của điểm tâm , nước miếng liền  kìm  mà chảy xuống.
Ông đưa tay lau khóe miệng, thầm nhủ trong bụng: Bệ hạ cũng quá keo kiệt . Muốn chúng  cổ vũ,  mà chỉ tặng từng  thôi,  đủ nhét kẽ răng !
“Khụ khụ.”
Hộ Quốc tướng quân ho khan hai tiếng,  sang  thê tử hỏi:
“Người của bệ hạ phái tới,   ngày nào quý nhân  mở tiệm điểm tâm ?”
Cảnh tượng tương tự lúc  cũng đồng loạt diễn  tại các phủ  nhận  điểm tâm trong ngày hôm nay. Ai nấy đều nóng lòng trông đợi ngày cửa hàng khai trương, đồng thời trong lòng âm thầm mắng Tông Chính Tiêu keo kiệt.
—-
Trong cung, Tông Chính Tiêu sờ sờ lỗ tai, khẽ nhíu mày:
“ tai  đột nhiên  nhột thế ?”
Nhung Âm  thèm  đầu , lạnh nhạt :
“Còn  thể là chuyện gì? Có  đang trộm mắng ngươi chứ . Ngươi gần đây  đắc tội với ai ?”
Tông Chính Tiêu nghĩ nghĩ, đáp:
“Ngày nào  chẳng đắc tội với . Vài hôm  còn gây  ít phiền toái cho họ Lý, ai bảo ông  quản  xong nhi tử nhà . Có khi là đang lẩm bẩm mắng  đấy.”
Nghe đến đây, Nhung Âm cuối cùng cũng  đầu .
Y buông bút, vẫy tay gọi:
“Lại đây,  giúp ngươi xoa tai một chút.”
Tông Chính Tiêu lập tức nở nụ  như mèo trộm cá, bước qua ôm lấy Nhung Âm  lòng.
Nhung Âm dù  hóa thành hình , dáng dấp bình thường cũng vẫn thấp hơn Tông Chính Tiêu một đoạn. Y vươn tay, nhẹ nhàng xoa vành tai giúp Tông Chính Tiêu.
Cúi  xuống một chút, chiếc cổ trắng nõn, mảnh mai liền hiện   mắt Tông Chính Tiêu. Đã  ý từ  nên  chẳng buồn giấu diếm nữa, liền cúi đầu hôn nhẹ một cái.
Sau đó thấp giọng :
“A Âm, ngươi vẫn thơm như thế.”
Nhung Âm rụt cổ lùi về , nghiêm túc :
“Nếu còn lộn xộn nữa  sẽ  cho ngươi dùng tai hạ nhiệt độ .”
Tông Chính Tiêu tay vẫn ôm lấy eo Nhung Âm, càng hôn  càng  xuống . Hắn hé miệng ngậm lấy vành tai Nhung Âm,  thở  bắt đầu rối loạn.
“Không ,  cần hạ nhiệt độ, dù gì lát nữa   cũng sẽ nóng như  thôi.”
Nhung Âm vươn tay đẩy  , cự tuyệt:
“Không , phương án trang trí tiệm  còn   xong. Lỡ trễ thời gian khai trương thì   bây giờ?”
Tông Chính Tiêu khựng , ngẩng đầu  Nhung Âm, ánh mắt đầy ủy khuất:
“Ngươi  , từ lúc ngươi bắt đầu  bánh mì tới giờ,  bao lâu    thiết với ? Sự nghiệp của ngươi thì quan trọng, còn  thì  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-61-2.html.]
Dạo gần đây Nhung Âm bận tối mắt, sợ hôm  y mệt đến   tinh thần, Tông Chính Tiêu cũng  dám quấn lấy y  ban đêm.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi y dạy  đầu bếp khác  bánh mì, bánh quy và mứt trái cây, cũng  xác định xong địa điểm khai trương, Tông Chính Tiêu nghĩ cuối cùng cũng  thể nghỉ ngơi một chút. Kết quả là Nhung Âm  bảo   đổi phong cách trang trí trong tiệm, liền cầm bút vùi đầu  bản vẽ, đến  y một cái cũng  buồn ngẩng lên.
Nhung Âm cũng  gần đây   phần lạnh nhạt với Tông Chính Tiêu, liền nâng mặt  lên, áy náy :
“Thực xin , bệ hạ, chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa thôi, mấy ngày nữa là xong .”
Tông Chính Tiêu:
“Ta  tin ngươi .”
Nhung Âm:
“Ta thề,   ?”
Tông Chính Tiêu  đầu , hừ một tiếng:
“Hứ, ngươi cũng từng  , miệng nam nhân, lời  dối quỷ cũng chẳng tin nổi.”
Nhung Âm: “…”
“Vậy ngươi  ?” Nhung Âm bất đắc dĩ hỏi.
Khóe môi Tông Chính Tiêu  nhếch lên, cố đè nén cảm xúc:
“Vào bồn tắm, một , nhất định  dùng chân.”
Nhung Âm lắc đầu:
“Không ,   dùng chân xong, mấy ngày    đường  nổi,  lỡ  bao việc.”
Tông Chính Tiêu  bắt đầu bày trò:
“Được   , ngươi sống mới là quan trọng, ngươi cứ  sống cái cuộc sống ngươi thích ,  cần để ý tới . Dù   cũng chẳng   quan trọng nhất trong lòng ngươi…”
“Được ,  đồng ý, bệ hạ đừng than vãn nữa!” Nhung Âm giơ cả hai tay đầu hàng.
Y cũng chẳng hiểu nổi Tông Chính Tiêu học  cái bộ dạng tiểu thê tử ủy khuất  từ .
Trong phòng, cung nhân đều   cho lui  ngoài. Ánh nến sáng rõ, nước ấm bốc  mờ mịt. Trong làn nước, Nhung Âm  hóa thành giao nhân chỉ lặng lẽ đưa lưng về phía Tông Chính Tiêu,  ôm  trong lồng ngực, mặc cho từng đợt va chạm ngày càng sâu nặng dội đến.
Có nước  đệm, động tác của Tông Chính Tiêu càng thêm trơn tru. Mà đúng như lời     đó,   hai  như cùng  thiêu đốt, cuốn lấy  trong làn sóng nhiệt cuồn cuộn.
Tông Chính Tiêu  một , thì chính là  một .  đối với Nhung Âm  là  nhiều .
Nhung Âm cố nén, cố gắng nhịn xuống, nhưng Tông Chính Tiêu  gian trá,  những ma sát, còn dùng cả hai tay,   chẳng nương tình.
Rốt cuộc Nhung Âm cũng kiệt sức, tinh tẫn lực bì,    cầu xin, Tông Chính Tiêu lúc  mới chịu “thu binh khí”, xem như đầu hàng.
Khi hai  rời khỏi bồn tắm thì trời  khuya. Nhung Âm cũng  còn  sức  mà vẽ với vời gì nữa, đành để mặc cho Tông Chính Tiêu ôm lên giường. Vừa đặt đầu xuống gối y  nhắm mắt ngủ  .
Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mệt mỏi của Nhung Âm, thở dài :
“Rõ ràng là cá,   lăn đến mức chẳng khác gì con lừa mệt lả. Cũng chỉ  thế  mới khiến ngươi ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi.”