Nhìn Tông Chính Tiêu  thể kiếm  tiền, bọn họ e là đến hàm răng cũng  nghiến ken két.
Gia chủ Lý gia căm giận nhóm  đó đến ngứa răng, ông sở dĩ căm giận,  chỉ là vì ganh ghét Tông Chính Tiêu kiếm lời, mà càng là bởi dạo gần đây Tông Chính Tiêu luôn nhằm  ông, khiến ông vô cùng khó chịu.
Ông cũng là kẻ  cốt khí,   ai nấy đều khen ngợi bánh mì, bánh quy,  sữa lên tận trời, riêng ông thì một miếng cũng  từng nếm, thậm chí liếc mắt  cũng  buồn  lấy một cái.
Lý gia chủ còn nghiêm khắc yêu cầu  trong nhà   ăn mấy thứ đó.
Thế nhưng điều ông   chính là, tiểu  và nhi tử mà ông thương yêu nhất  căn bản chẳng thèm để ý đến lời ông  . Lý gia chủ  cho ăn,  cho uống, bọn họ liền ngoài mặt   nhưng trong lòng bất mãn, tự  lén lút  mua.
Lý Ngạo   giường,  tiểu  đút  sữa lạnh.
Trà sữa trôi  bụng, tiết trời nóng nực cũng tan  ít nhiều, gã thở  một  đầy thích ý,  đó liền nghĩ đến Nhung Âm.
Không ngờ mỹ nhân mắt lam   chỉ  dung mạo khuynh thành, mà còn  thể   những thứ ngon đến thế. Nếu y là  của  thì   bao,   thể cùng  sủng ái,   thể giúp  kiếm tiền.
Chỉ tiếc, những điều   mắt vẫn chỉ  thể tồn tại trong tưởng tượng của gã mà thôi.
Lý Ngạo bực bội hừ một tiếng, mở mắt  về phía tiểu  đang xoa bóp chân cho ,  mà   gã từng thấy xinh  như hoa, giờ  , thì  nhan sắc tầm thường chẳng  gì đáng .
Vừa  xinh  bằng Nhung Âm, lá gan cũng chẳng bằng, suốt ngày chỉ     ,  là thấy chán ghét.
Chỉ là Lý Ngạo vĩnh viễn sẽ  hiểu , nữ tử  từ đầu đến cuối vẫn luôn như , gã thấy nàng , là bởi vì gã  chán ghét. Nữ tử nhát gan, sợ phiền phức, chẳng qua cũng là vì lâu ngày  gã áp bức mà hình thành tính cách như thế.
Như giờ phút  đây vì tâm trạng  vui, gã liền giơ chân đá mạnh  n.g.ự.c nữ nhân, nàng té ngã xuống đất đến tiếng đau cũng  dám kêu, sợ chọc giận  dẫn đến thêm trách mắng, đánh đập.
“Thật xui xẻo.” Lý Ngạo  dậy, đến một cái liếc mắt cũng  buồn  nữ nhân , bước nhanh  cửa.
Gã  tìm đại ca vẫn là vì Nhung Âm.
“Ca,  Hồ mà  tìm cho , bao giờ mới đến ?”
Mấy ngày , đại thiếu gia Lý gia đưa cho Lý Ngạo một bức họa,  đó vẽ một thiếu niên  Hồ, cũng  đôi mắt lam, ngũ quan   vài phần giống Nhung Âm. Lý Ngạo lập tức quyết định    đó, bao nhiêu tiền cũng bằng lòng chi .
Đại thiếu gia : “Ngày hôm qua ngươi cũng hỏi  ,   bảo đại khái còn ba ngày nữa. Người   ở kinh thành, đến  đây cũng  mất thời gian.”
Lý Ngạo chán nản  xuống một bên, tâm sự cùng đại thiếu gia: “Ca,   nếm qua bánh mì và  sữa đang nổi rần rần ở kinh thành ? Những thứ đó đều là Nhung Âm bán đấy. Người   ,  còn  buôn bán, nếu y là thê tử của  thì   bao.”
Đại thiếu gia như  chút kinh ngạc: “Ngươi còn nhớ nhung y ? Không    tìm   thế  ?”
“Không giống …” Lý Ngạo rầu rĩ, “Đồ  thế  so  với  thật chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-63-4.html.]
Trong lòng đại thiếu gia  lạnh: Vậy ngươi sánh  với hoàng đế chắc? Chỉ bằng ngươi mà còn    giao nhân, đúng là kẻ si  mộng.
Chỉ là ngoài mặt đại thiếu gia vẫn giữ dáng vẻ  trưởng ôn hòa,  nhíu mày khuyên nhủ: “Tiểu Ngạo, ngươi vẫn nên sớm quên y  thì hơn. Nhà chúng   thể đắc tội với Hoàng thượng .”
Lý Ngạo tức tối, lời  chẳng lựa: “Sao   thể? Chẳng qua chỉ là một tên xú hoàng đế mà thôi,  hơn gì nhà chúng  mấy trăm năm cơ nghiệp?”
Đại thiếu gia tiếp tục đổ thêm dầu  lửa: “Những lời  thì ngươi  với  thì , chứ tuyệt đối đừng để truyền  ngoài.”
Lý Ngạo  phục: “Ta thích   thì , ngươi quản   ! Bớt  vẻ  trưởng với  , nếu  giúp  giành  Nhung Âm, thì  tự  nghĩ cách!”
Nói xong gã giận dữ bỏ , đại thiếu gia  bóng lưng gã, khóe môi khẽ nhếch.
“Tính khí cũng khá đấy,cứ thích chạy đến  mặt tìm chết, ngu xuẩn!”
—-
Đêm hôm đó, Lý Ngạo dẫn theo đám hồ bằng cẩu hữu của  lên hồ, ghé  một kỹ viện  vũ cơ  Hồ, uống đến say khướt, lời  chẳng còn kiêng dè gì. Gã khắp nơi hạ thấp đương kim Thánh Thượng cùng gia thế nhà hoàng đế, trong miệng  là lời thô tục hết câu  đến câu khác, khiến   xong đều cảm thấy tai như   dơ bẩn.
Gã thậm chí còn đè một vũ cơ  Hồ  ,  gì thì , miệng  gọi nàng là “Nhung Âm”.
Tất cả hành vi của gã đều    tâm  thấu, việc  cũng trở thành lá bùa đòi mạng gã về .
Tháng bảy,  là thời tiết sen nở rộ, hạt sen chín mọng.
Nhung Âm nhảy xuống hồ sen, hái  một bó lớn cả đài sen lẫn hoa sen. Đài sen  phân phát cho các cung nhân, còn chính  chỉ giữ  vài cái. Thế nhưng cả vòng tay ôm đầy hoa sen , y  dâng hết cho một  Tông Chính Tiêu.
Y thiên vị, hiện tại cũng chỉ nguyện đem tặng một  là Tông Chính Tiêu.
Tông Chính Tiêu nhận lấy bó hoa sen, khóe môi  kìm  mà cong lên. Hắn ngoắc tay gọi Nhung Âm: “Lại đây.”
Nhung Âm bước đến gần, Tông Chính Tiêu lập tức giữ lấy  gáy y, cúi đầu hôn lên môi.
Hắn  rõ Nhung Âm sẽ thẹn thùng, cũng  cho các cung nhân cơ hội lén , liền giơ bó hoa sen lên che  mặt hai .
Nhung Âm  hôn đến đầu óc mơ hồ,  khi kết thúc thì  Tông Chính Tiêu ôm  lòng,   bóc hạt sen cho y ăn.
 điều y  ngờ chính là, Tông Chính Tiêu  đút cho y  hạt sen nhiều đến như .