Tiểu nhị định tiến lên ngăn cản, nhưng gã sai vặt to khỏe phía  Lý Ngạo  chắn  mặt thiếu gia nhà , khiến tiểu nhị  thể đến gần. Nhìn tình hình  , mấy vị khách còn  trong tiệm cũng vội xách theo ly  sữa lủi  mất,  khí trong tiệm lập tức trở nên căng thẳng giương cung bạt kiếm.
Lý Ngạo hất cằm, :
“Thế nào? Cửa hàng mở  mà  cho  ? Đây là cách các ngươi tiếp đãi khách ?”
Nhung Âm  hiệu cho tiểu nhị lui xuống, ngoài  nhưng trong    Lý Ngạo:
“Không  Lý thiếu gia  uống gì? Ta sẽ cho tiểu nhị lập tức pha ngay.”
Lý Ngạo từ trong tay áo móc  một tờ ngân phiếu một trăm lượng, “phanh” một tiếng đập xuống quầy,  :
“Chuyện  sữa chờ lát nữa hãy ,  tới đây là  cùng ông chủ ôn  chuyện cũ.”
Nhung Âm  lạnh:
“Có lẽ trí nhớ   , chứ    nhớ rõ  với Lý thiếu gia  chuyện cũ gì.  nếu Lý thiếu gia  ôn  cảm giác hôm đó,  thật  cũng  ngại ban cho ngươi  nữa.”
“Ngươi…”
Lý Ngạo tuy  thích cái tính tình nóng nảy của Nhung Âm, nhưng nhớ đến dáng vẻ chật vật hôm đó  đạp một cú, vẫn  khỏi thấy khó chịu.
Tuy , nghĩ đến mục đích chính hôm nay, Lý Ngạo lập tức nở nụ  trở . Gã kéo thiếu niên bên cạnh tiến lên, nâng mặt nó lên  mặt Nhung Âm,  tà mị:
“Ngươi  thấy gương mặt  quen mắt ?”
Thiếu niên  Hồ  ép ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe,  mặt  vài vết bầm xanh tím nổi bật rõ rệt  làn da trắng nõn.
 thứ thu hút ánh  nhất của thiếu niên, chính là đôi mắt lam nhạt ,  dễ khiến   liên tưởng đến một  khác tại nơi .
Lục Nga liếc  Nhung Âm,    thiếu niên đáng thương mắt lam , trong lòng lập tức trào lên cơn giận.
Ai nấy đều   thiếu niên  là  của Lý Ngạo, mà gã cố ý mang  đến  mặt Nhung Âm, ý đồ thế nào  cần  cũng rõ.
Lục Nga định mở miệng mắng to, nhưng Nhung Âm  giơ tay ngăn nàng , vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ:
“Ta  quen vị tiểu công tử , nhưng gương mặt y  xinh . Không  là tên súc sinh nào đùa giỡn  ngược đãi khiến y  nông nỗi , Lý thiếu gia nhớ cho mời đại phu xem qua cho y.”
Nghe Nhung Âm mắng  là “súc sinh đùa giỡn ”, Lý Ngạo thoáng tức giận, nhưng thấy gương mặt điềm tĩnh  chút biến sắc của Nhung Âm, lửa giận  nhanh chóng   thế bằng ham .
Nếu Nhung Âm  thể  giường cũng cao ngạo như  đối với , thì   bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-64-2.html.]
“Có  là súc sinh  , ngươi  thể tự  thử xem.”
Ánh mắt Lý Ngạo dán chặt   Nhung Âm, tựa như bùn lầy trong rãnh nước bẩn, khiến   chỉ  tránh xa.
Nhung Âm cố nén cơn xúc động   tay, nghiến răng :
“Không cần. Ta   hứng thú với súc sinh. Lý thiếu gia nếu thích tiệm  thì cứ  chơi, kẻ hèn  tiếp nổi.”
Nói xong, Nhung Âm liền bước nhanh về phía .
Gã sai vặt của Lý Ngạo định đưa tay ngăn , ai ngờ giây tiếp theo Nhung Âm liền lạnh giọng :
“Chó ngoan  chắn đường. Trong nhà chủ tử   dạy, tự khắc sẽ     dạy dỗ.”
Y   “chó”,  là ám chỉ gã sai vặt của Lý Ngạo, cũng đồng thời mắng thẳng cả bản  Lý Ngạo.
Lý Ngạo  hiểu  hàm ý trong lời của Nhung Âm,  nghĩ đến những chuyện  giấu giếm phụ , sợ rằng Nhung Âm sẽ tìm đến tố giác gã, trong lòng thấp thỏm  yên. Cuối cùng chỉ  thể nghiến răng,  hiệu cho gã sai vặt lui sang một bên.
Nhung Âm cũng   đầu , cứ thế bước lên xe ngựa  rời .
Lý Ngạo  theo bóng dáng y, trong lòng  yêu  hận. Chờ xe ngựa   khuất khỏi tầm mắt mới dẫn thiếu niên cùng  hầu rời .
Chẳng bao lâu , Nhung Âm liền cho  truyền một tin tức về  tiệm  sữa. Lục Nga   xong, khóe môi lập tức nhếch lên, lộ  nụ  lạnh.
Chờ mưa tạnh, mấy tiểu nhị trong tiệm  sữa vội vàng chọn  một đống  sữa,  ánh mắt tò mò của   đường, mang thẳng đến  cổng hông Lý phủ. Bọn họ gõ cửa,   với hạ nhân Lý gia rằng tiểu thiếu gia quý phủ cực kỳ yêu thích  sữa của tiệm họ, một  liền mua đến một trăm lượng, nên hôm nay đặc biệt mang hàng tới tận nhà.
Tiểu nhị còn thuận tiện  với  qua đường: tiểu thiếu gia Lý phủ còn  thích bánh mì và bánh quy của tiệm bọn họ, thường xuyên sai  đến mua, mỗi  đều mua  ít.
Nhung Âm  đó   Tông Chính Tiêu kể qua  ít chuyện bát quái trong Lý phủ,  rõ Lý gia chủ yêu thương nhất là tiểu nhi tử,  cực kỳ căm ghét hoàng thất mở cửa hàng buôn bán, đặc biệt nghiêm lệnh trong phủ  một ai  phép mua đồ của hoàng thất.
Nếu để ông   tiểu nhi tử mà  cưng chiều nhất, cư nhiên ngấm ngầm  trái mệnh lệnh,  còn  tay rộng rãi mua một trăm lượng bạc  sữa… Không  sẽ lộ  vẻ mặt gì đây?
Trùng hợp chính là, lúc  Lý Ngạo   ở nhà, mà đại thiếu gia và Lý gia chủ  đều đang trong phủ.
Thật vất vả mới  một cơ hội  như thế để tố cáo   mà  luôn hậm hực,  đại thiếu gia  thể dễ dàng buông tha? Hắn lập tức đem chuyện  sữa  bẩm báo lên  mặt Lý gia chủ, khiến cho mẫu  của Lý Ngạo dù  giấu giếm cũng  thể giấu  nữa.
Nghe thấy tiểu nhi tử cư nhiên dám  trái lệnh rõ ràng, vẫn cố chấp tiếp tục ủng hộ sinh ý của hoàng thất,  còn vung tay tiêu một  đến cả trăm lượng bạc, mà  khả năng  đó còn xài nhiều hơn…
Dù  yêu thương đến mấy, Lý gia chủ cũng  chọc giận đến mức thấy  bay đầy mắt, lập tức hạ lệnh đuổi  giao  sữa ,  đó  sai đại nhi tử đích   tìm tiểu nhi tử mang về.