Lý đại thiếu cảm nhận  điều đó, trong lòng tự giễu  khẽ một tiếng, nhưng  mặt vẫn giữ vẻ chính trực nghiêm trang.
Hắn  trực tiếp trả lời câu hỏi, mà :
“Tiểu  còn trẻ, vốn thông tuệ, qua thêm mấy năm nữa tự nhiên sẽ hiểu chuyện.”
Lý gia chủ hỏi  vấn đề , rõ ràng là  tin lời hai  con Lý Ngạo, nhưng cuối cùng vẫn buông tha cho họ.
Cũng chính vì thế mà Lý đại thiếu  nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ngược  còn tích cực nghĩ kế giúp Lý Ngạo vượt qua cửa ải.
Bởi vì    : khi   tin tức , Lý phụ chỉ nổi giận đôi chút, đến khi mẫu  của Lý Ngạo đến, thậm chí lão còn  từng nặng lời với nàng một câu.
Điều đó chứng minh trong mắt Lý gia chủ, sai lầm của hai  con họ chỉ là  nhỏ  đáng bận tâm.
Về phần vì  Lý gia chủ  giả bộ giận dữ như , Lý đại thiếu đoán rằng, chỉ e là để thử . Dù  hôm nay đúng là   quá nóng vội,  suy xét kỹ  để sự việc truyền tới tai phụ .
May   phản ứng kịp thời, cố ý cho  báo  với Lý Ngạo lý do thoát tội,  còn dặn dò thủ hạ nhất định  để Lý gia chủ phát hiện  việc     phái  tìm Lý Ngạo.
Hiện giờ xem , nước cờ     sai.
Lý đại thiếu chỉ cảm thấy bi ai vô cùng: Lý Ngạo phạm sai, mà phản ứng đầu tiên của Lý phụ    là trừng phạt, mà là  xem ,    trưởng  nhân cơ hội mà hãm hại đứa con  thương nhất  .
Hắn nghĩ mẫu   quả  sai, ở cái nhà  nếu  tranh giành thì chỉ  thể chờ chết!
Nghe đại nhi tử đáp lời, Lý gia chủ xem như hài lòng, tiến lên vỗ nhẹ vai , :
“Cha   , ngạo nhi là kẻ  nên , chỉ  ăn chơi hưởng lạc. Sau  cha trăm tuổi , cái nhà   giao cho Sở nhi ngươi. Cho nên lúc còn sống, cha  tranh thủ dạy dỗ ngạo nhi cho đàng hoàng. Ngươi cũng đừng chấp nhất những chuyện nhỏ với nó,   hòa thuận, nhà  mới  thể an  lâu dài.”
Những lời dối trá của Lý gia chủ khiến Lý Sở buồn nôn đến mức  phun, nhưng  vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, còn   vẻ cảm động mà :
“Những năm gần đây, cha luôn tận tâm bồi dưỡng nhi tử, nhi tử đều khắc ghi trong lòng. Ngạo nhi vĩnh viễn là   ruột của con, con nhất định sẽ đối đãi thật  với nó.”
“Có những lời  của con, cha cũng yên tâm .”
Còn Lý gia chủ  thật sự yên tâm  , chỉ  bản  ông  hiểu rõ. Lý Sở cũng chỉ  bộ tin tưởng mà thôi.
Thế nhưng dù  Lý Ngạo cũng   trái ý Lý gia chủ,    ngoài  hết, nếu  xử phạt thì khó giữ uy nghiêm gia chủ.
Cuối cùng Lý Ngạo và mẫu  gã  khấu nửa năm tiền tiêu vặt, đồng thời  cấm túc hai tháng    ngoài.
Lý Ngạo chẳng sợ chuyện  khấu tiền, dù  gã  lúc nào cũng  thể tới chỗ quản thu chi lấy thêm, phụ  xưa nay  từng quản chuyện đó.  điều gã để ý là  thể  ngoài. Dù gã  chỉ cần nghẹn vài ngày là  thể lén lút trốn , nhưng cảm giác  nhốt vẫn khiến gã thấy ngột ngạt khó chịu.
Những ngày ở trong phủ, gã  cho  hầu hạ, ngày đêm chỉ  nghĩ đến Nhung Âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-64-4.html.]
Hôm nay Lý Sở mang theo rượu đến thăm, hai   cùng uống mấy chén, Lý Ngạo  nhắc đến chuyện  đến chỗ Nhung Âm tìm cảm hứng.
Lý Sở thấy Lý Ngạo  say,  những  khuyên can, còn cố ý trêu chọc mà xúi giục:
“Giao nhân phần lớn thời gian đều ở trong cung, dù   khỏi cung cũng  một đám  theo sát, ngươi vẫn là đừng mơ tưởng,   cơ hội .”
Lý Ngạo lè nhè: “Sao    cơ hội? Tìm lúc nào  ai theo dõi y là  chứ gì! Ta cũng  nhất thiết  mang y về nhà, nhưng ít nhất  nếm thử hương vị của y, bằng   c.h.ế.t cũng  cam lòng!”
Lý Sở vẫn chỉ  một câu: “Đừng nghĩ viển vông, chuyện   thể .”
“Có thể chứ, ca,  sẽ chứng minh cho ngươi xem!” Lý Ngạo quả nhiên  khích cho nổi máu.
Lý Sở thở dài, cụp mắt giấu  nét trào phúng nơi đáy mắt: “Ngươi đúng là thằng ngốc……”
Trong cung, Nhung Âm   tên ngốc Lý Ngạo  vẫn còn nhớ thương  dù   y lừa một vố, gần đây trời hè nóng bức, mấy ngày  còn tràn đầy sức sống, nay Nhung Âm trở nên lười biếng, giao hết việc kinh doanh cho Lục Nga và chưởng quầy, cũng  nghiên cứu mùi vị mới cho bánh mì và  sữa nữa, mỗi ngày chỉ  dài  chiếu trúc mà phơi .
Buổi chiều Tông Chính Tiêu trở về, chủ động lật con cá mặn dậy, hỏi y    ngoài cung chơi một chuyến, bản   thể dành thời gian  cùng.
Nhung Âm lắc đầu: “Không  hứng thú.”
Tông Chính Tiêu bưng chén đá bào đến bên cạnh, tự tay đút cho Nhung Âm, kết quả là Nhung Âm đến cả mở miệng cũng lười.
“Ngươi  tinh linh lười nhập ?” Tông Chính Tiêu bật .
Nhung Âm hừ nhẹ: “Ta  là một con cá phế , ngươi đừng để ý đến , để  yên tĩnh  một lát.”
Tông Chính Tiêu nhướng mày, ăn vài thìa đá bào xong liền cúi  đè con cá mặn , mạnh mẽ hôn lên đôi môi của y.
Nhung Âm  môi  lạnh như băng  cho giật ,  theo bản năng đuổi theo luồng lạnh , đầu lưỡi  mới thăm dò vươn ,   cuốn lấy một cách mãnh liệt, dây dưa cắn mút  dứt.
“Tiểu cá mặn   cùng  xuống nước ?” Tông Chính Tiêu khẽ chạm môi Nhung Âm, giọng trầm thấp hỏi.
“Muốn…” Nhung Âm áp mặt  Tông Chính Tiêu, đáp .
Tông Chính Tiêu khẽ  một tiếng,  hôn  cởi sạch y phục của cả hai, ôm lấy Nhung Âm cùng  xuống nước.
Nhung Âm  dễ đổ mồ hôi, nhưng khi ở trong nước thì  còn là vấn đề. Từ đầu đến cuối y đều dựa sát  lồng n.g.ự.c Tông Chính Tiêu,  dùng chút sức nào,  bộ đều là Tông Chính Tiêu phục vụ y,  nhẹ  mạnh, nhanh  chậm đều tùy y sai khiến.
Chỉ là cuối cùng Tông Chính Tiêu vẫn  mượn đến tay y một chút.
 điều Tông Chính Tiêu  ngờ là,  cực khổ hầu hạ vị tiểu tổ tông , đến tối khi buồn ngủ thì   chẳng những  cho  ôm, còn đòi ngủ giường riêng.