“Ta nóng, ngươi chẳng khác gì cái lò sưởi lớn, ôm  như ,  sẽ  ngủ .” Nhung Âm lý lẽ rõ ràng, chứng minh    vô cớ gây sự.
Tông Chính Tiêu : “Ta  đụng  ngươi, lấy chăn ngăn ở giữa  ?”
Nhung Âm liếc  một cái: “Không , nửa đêm ngươi kiểu gì cũng sẽ bò  gần. Ngươi chẳng lẽ  nhớ rõ mỗi sáng tỉnh dậy chúng  đều là cái tư thế gì ?”
Bất kể hai ngày  buổi tối là ngủ kiểu gì, tóm  sáng hôm  hai  đều quấn chặt lấy  như dây leo, dây dưa chẳng phân biệt nổi.
Không  là ai chủ động , hoặc cũng  thể cả hai cùng lúc, nhưng Nhung Âm lúc  nhất định  thừa nhận là  nửa đêm chui  lòng Tông Chính Tiêu, hết thảy đều là do Tông Chính Tiêu gây nên.
Tông Chính Tiêu ủy khuất: “Thật sự nóng đến  ? Năm ngoái   như .”
Nhung Âm : “Năm ngoái mùa hè chúng    ôm  ngủ. Hơn nữa lúc còn ở thế giới cũ,  vốn   sợ nóng, giờ  thể   dung hợp với  thể cũ, tất nhiên là mang theo cái tính đó .”
“Nếu  thì đặt thêm mấy thau nước đá?”
“Vô dụng, chẳng lẽ đem thau đá kẹp ở giữa hai  chúng  chắc?”
Nghe , Tông Chính Tiêu  ngủ giường riêng là  tránh khỏi, chỉ  thể thở dài hỏi: “Phải ngủ riêng mấy ngày?”
Nhung Âm: “Chắc  chờ đến khi trời lạnh xuống .”
Tông Chính Tiêu: “…”
Ít nhất còn hai tháng nữa, cảm giác như sống  bằng chết.
Tuy hai   ngủ giường riêng, nhưng vẫn  chia phòng, chỉ là đặt một chiếc giường nhỏ hơn ở cạnh giường lớn  .
Vì là Nhung Âm chủ động đề nghị ngủ riêng, nên cũng là y tự  sẽ ngủ giường nhỏ, nhưng   Tông Chính Tiêu từ chối.
Nhung Âm ngủ  yên, giường nhỏ đối với y mà   chật,  khả năng trở   cẩn thận sẽ lăn xuống đất.
Nửa đêm,  lâu   trải nghiệm cảm giác ngủ một , Tông Chính Tiêu trằn trọc  ngủ , mà bên giường bên ,  thở của Nhung Âm  đều đều, rõ ràng  sớm cùng Chu Công gặp mặt.
Ai… cùng cảnh mà khác phận.
Lại thêm mấy canh giờ trôi qua, nhiệt độ  khí dần hạ xuống, cộng thêm trong phòng  đặt bồn đá nên cũng phát huy tác dụng, Tông Chính Tiêu cảm thấy nhiệt độ cơ thể và  khí xung quanh  giống như tiết trời đầu thu.
Cũng vì đồng hồ sinh học,  chậm rãi chìm  giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-65-nua-dem-bo-len-giuong.html.]
Trong lúc mơ màng, đang nghiêm túc xử lý chính vụ, thì Tông Chính Tiêu đột nhiên  mấy đại hán mặt mũi mơ hồ lao đến đè xuống, tiếp đó   đặt một khối đá lớn lên n.g.ự.c ,  còn giơ búa lên, lớn tiếng hô: “Hoàng đế biểu diễn tuyệt kỹ n.g.ự.c đập đá! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, mau tới xem nào!”
Cảm giác nghẹt thở nơi n.g.ự.c khiến Tông Chính Tiêu bừng tỉnh,  nheo mắt , nhờ ánh đèn dầu lờ mờ, liền thấy Nhung Âm   từ lúc nào  bò lên giường lớn, còn cuộn tròn   .
Chả trách  mơ thấy giấc mộng như , thì  hiện thực thực sự  một “tảng đá lớn” đè lên   định bóp c.h.ế.t  đây mà.
“A Âm?” Tông Chính Tiêu nghĩ y tỉnh , nhẹ giọng gọi.
Nhung Âm đại khái đang nửa tỉnh nửa mơ,  thấy tiếng gọi thì theo bản năng “Ừm” một tiếng.
“Không   giường ngươi mà tới chỗ   gì?” Tông Chính Tiêu bất đắc dĩ.
Nhung Âm thở dài một , lầm bầm: “Muốn cùng Tông Chính Tiêu… ngủ cùng…”
Tông Chính Tiêu đỡ y đổi tư thế, nghiêng  ôm   lòng, đồng thời : “Không  bảo nóng,  chia giường với  ?”
Nhung Âm nắm chặt lấy áo Tông Chính Tiêu, đem mặt vùi  lòng , giọng nhỏ nhẹ: “Nhung Âm   Tông Chính Tiêu…  …”
Câu   khiến lòng Tông Chính Tiêu nở hoa, trong nháy mắt  phiền muộn đêm nay đều tan biến,  cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Nhung Âm: “Hy vọng sáng mai tỉnh , ngươi vẫn còn nhớ rõ lời   .”
Lúc  Nhung Âm  ngủ say  ,  đáp  nữa.
Ngày hôm , mặt trời  phơi đến tận mông, Nhung Âm mới mơ mơ màng màng  dậy, phát hiện  đang   giường Tông Chính Tiêu, cả  ngây ngốc.
Y   ngủ ở giường nhỏ ? Khi nào thì bò sang bên  ? Chẳng lẽ là Tông Chính Tiêu ôm y sang?
Chờ Tông Chính Tiêu trở về, Nhung Âm lập tức chất vấn, Tông Chính Tiêu liền đem  bộ chuyện xảy  tối qua kể  một lượt.
Ngữ khí đầy u oán: “Ngươi quả nhiên  nhớ gì cả.”
Không ngờ tối qua     chuyện như , còn  mấy lời như thế, Nhung Âm   hổ  chột : “Tối nay sẽ  như  nữa.”
Tông Chính Tiêu cúi   gần,  thẳng  mắt y hỏi: “Nếu tối nay ngươi  như  thì ?”
Nhung Âm định  “ thì  như  thôi”, chẳng lẽ còn  thể tiêu diệt  sự thật đó chắc?
 Tông Chính Tiêu nào dễ bỏ qua, trực tiếp  y  luôn: “Nếu ngươi  bò lên giường  nửa đêm nữa,  thì huỷ luôn chuyện ngủ riêng, dù  đến cuối cùng cũng chẳng khác gì.”