Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-11-23 09:09:39
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta giấu nó gầm xe ngựa, để tránh trộm.” Tống Tân Đồng lấy một chiếc hộp từ gầm giường, mở : “Chàng đừng tiết kiệm tiền tiêu, chúng nhiều bạc.”

“Có bao nhiêu ?” Lục Vân Khai tiền bạc của Tống Tân Đồng đều đặt trong chiếc hộp đó.

“Để đếm thử.” Tống Tân Đồng lấy hết ngân phiếu và bạc đếm một lượt, “Cộng thêm bốn vạn mấy lạng bạc của Đại Bảo và Nhị Bảo, chúng hiện giờ tổng cộng tám vạn lạng .”

“Tiền của nhà chúng là ba vạn bảy ngàn lạng, còn thiếu một chút nữa mới mười vạn.” Tống Tân Đồng nhỏ, ai da, tiền bạc khó kiếm quá, tiêu càng nhanh hơn, “Đợi sang năm ớt của chúng bày bán rộng rãi, chắc chắn thể kiếm một khoản lớn, đến lúc đó chúng sẽ nhanh chóng gom đủ thôi.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng, nắm tay Tống Tân Đồng, nàng chăm chú, nàng với ánh mắt trân quý vô cùng, “Đa tạ nương tử.”

“Cảm động ?” Tống Tân Đồng đặt bạc trở hộp, khẽ: “Sau kiếm về cho một vị phu nhân phong cáo mệnh nhé.”

“Ừm.”

“Còn đối với .”

“Ừm.”

“Còn đối với con cái.”

“Ừm.”

“Không nữ t.ử khác.”

“Ừm.”

“Không với nữ t.ử khác.”

“Ừm.”

Tống Tân Đồng cúi đầu , “Đừng quên lời .”

“Ừm.” Lục Vân Khai trịnh trọng gật đầu, nàng đặt ở tận đáy lòng.

Sáng sớm hôm , hai chiếc xe ngựa trang nhẹ nhàng thoải mái lặng lẽ rời khỏi thôn, thẳng về phía Bắc, hướng tới phía Bắc huyện Thanh Giang.

Hai song sinh quỳ xe ngựa, bám cửa sổ về phía ngôi thôn xóm giữa núi xanh nước biếc phía , Nhị Bảo kích động : “Ca ca kìa, thôn xóm của chúng càng ngày càng nhỏ .”

Đại Bảo nhích ngoài cửa sổ xe ngựa, “Không thấy bóng nào nữa .”

Tống Tân Đồng ở phía bên xe ngựa, lo lắng thấy hai đứa nhóc thò ngoài gần nửa , vội vàng kéo y phục của hai lôi , “Xe ngựa chạy nhanh như , hai đứa đừng mà ngã ngoài đó.”

“A tỷ yên tâm, nắm chặt mà.” Đại Bảo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-317.html.]

Nhị Bảo cũng gật đầu phụ họa, “Đệ nắm chặt ca ca mà.”

“Hai đứa sức lực lớn đến ? Nếu xe ngựa qua chỗ gồ ghề, đột nhiên nảy lên một cái, hai đứa cứ như gà con bé tí, lập tức sẽ văng ngoài đó.” Tống Tân Đồng nghiêm mặt với hai , “Sau thò ngoài nữa.”

“Ha ha, gà con.” Nhị Bảo ôm miệng khúc khích ngừng, “Ca ca là gà con.”

“Đệ mới , thấp hơn .” Đại Bảo ngoan ngoãn trong xe ngựa, vẻ xuống, “Đệ , thể thấy đầu .”

Nhị Bảo cũng lập tức thẳng , ưỡn ngực, ngẩng đầu, “A tỷ, xem với ca ca ai cao hơn?”

Tống Tân Đồng Nhị Bảo rõ ràng thấp hơn nửa tấc, “Ngày thường ăn rau xanh ?”

Ánh mắt Nhị Bảo lộ một tia chột , đầu sang chỗ khác, lảng tránh : “Không , A tỷ đều ăn mà.”

“Vậy lúc ngày thường thì ăn ?” Giọng Tống Tân Đồng đột nhiên trầm xuống, “Đệ ca ca , nào cũng ăn rau xanh, còn ăn cả dưa chuột, củ cải mà thích, ăn nhiều mới cao lớn , ?”

Nhị Bảo tủi cúi đầu, gì.

Đại Bảo thấy bộ dạng của Nhị Bảo, liền hổ , vội vàng cầu xin Tống Tân Đồng tha cho Nhị Bảo, “A tỷ, Nhị Bảo cũng ăn, chỉ là ăn nhiều bằng thôi.”

“Thật ? Vậy là ca ca ăn hết rau xanh ? Nhị Bảo rau xanh để ăn ?” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ Nhị Bảo, cho một bậc thang xuống: “Vậy trưa nay ca ca ăn rau xanh nữa, nhường hết cho ăn.”

Đại Bảo gật gật đầu, “Vậy trưa nay đều nhường cho ăn.”

Tống Tân Đồng Nhị Bảo, “Nhị Bảo ?”

Nhị Bảo ơn Đại Bảo một cái, Tống Tân Đồng, ngại ngùng : “A tỷ, ca ca cũng ăn, chúng đều cùng cao lớn.”

“Còn ăn nhiều thịt, ăn nhiều cơm, ăn kẹo, ăn thịt khô bánh ngọt.” Đại Bảo là một tiểu giáo viên trợ giảng nghiêm khắc, nữa nhấn mạnh, “ A tỷ.”

.” Tống Tân Đồng vẻ mặt đỏ bừng của Nhị Bảo, liền ăn ít kẹo, bánh ngọt, mỗi đến bữa chính ăn nổi, tranh thủ mấy ngày ăn ở cùng , sửa chữa tật của , “Hai đứa còn nhớ A phụ cao bao nhiêu ?”

“A phụ cao lắm, chúng ngước A phụ.” Hai song sinh đều động tác ngước , “Cao hơn cả tỷ phu.”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, A phụ cao bằng Lục Tú Tài, chắc là do hai song sinh trong năm nay cao lên ít, mà chiều cao của A phụ vẫn còn lưu trong ký ức, cho nên mới như .

đó, hai đứa ăn nhiều cơm ít ăn quà vặt, lớn lên còn cao hơn cả A phụ.” Tống Tân Đồng xong vén rèm cửa sổ xe ngựa, ngoài một cái, “Sắp đến huyện thành .”

“A tỷ, chúng huyện thành chơi một lát ?” Mắt Nhị Bảo lập tức sáng lên, phấn khích hỏi.

“Trước hai đứa chẳng chơi ?” Tống Tân Đồng nhớ là hồi tháng hai tháng ba còn dẫn hai tới huyện thành chơi.

“Lâu lắm mà.” Nhị Bảo ôm cánh tay Tống Tân Đồng nũng, “A tỷ mà.”

“Không nữa, chúng nhanh chóng tới huyện Lâm, cố gắng đến nơi khi trời tối.” Tống Tân Đồng cảm thấy huyện thành gì đáng chơi, cũng chẳng gì lạ, “Đợi giữa trưa chúng tới huyện thành bên cạnh, đến lúc đó chúng thể dạo một vòng, xem huyện thành của họ và huyện thành của chúng gì khác biệt, ?”

Loading...