Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 462
Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:02:55
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương thị bước nhỏ: "Cô nương, là huyện lệnh mới nhậm chức."
Huyện lệnh? Tống Tân Đồng kinh ngạc nam nhân trẻ tuổi , hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, là huyện lệnh, nàng còn tưởng là công t.ử nhà quyền quý nào.
Tống Tân Đồng đưa Noãn Noãn cho Tiểu Nguyệt, bảo nàng bế phòng trong, dậy phủi phẳng nếp nhăn y phục, bước nghênh tiếp: "Xin bái kiến Huyện lệnh đại nhân, ngờ đại nhân đến, dân phụ thất lễ kịp nghênh đón."
"Lục phu nhân hữu lễ." Tân nhiệm huyện lệnh Trạch Quân Hạo chắp tay hành lễ.
"Mời đại nhân ." Tống Tân Đồng dẫn đến hoa sảnh xuống, sai dâng : "Chẳng đại nhân ghé thăm việc gì chăng?"
"Ta chỉ tùy tiện dạo, thăm dò dân tình." Trạch huyện lệnh ôn tồn lễ độ , "Đến thôn Đào Hoa thấy công xưởng san sát, thợ thuyền mấy chục , nhộn nhịp, dò hỏi mới thì món bún trứ danh khắp Đại Chu xuất phát từ công xưởng của Lục phu nhân, quả thực đáng kính."
Tống Tân Đồng nhếch môi , nàng nào tin lời Trạch huyện lệnh, cả huyện Thanh Giang ai chẳng nhà nàng thu mua khoai lang bún, phàm là vô sự bất đăng tam bảo điện, Trạch huyện lệnh bận rộn như thế lấy thì giờ rảnh rỗi mà tùy tiện dạo.
"Đại nhân quá lời ." Tống Tân Đồng ấn tượng khá về vị Trạch huyện lệnh , từ khi nhậm chức năm ngoái đến nay hơn nửa năm, khôi phục thuế má như cũ, xử lý nhiều vụ án, tiếng khen ngợi.
Hắn hẳn là một vị quan việc thực tế.
Trạch huyện lệnh nhấp một ngụm hoa, : "Lục phu nhân, bún là dùng khoai lang?"
" ." Tống Tân Đồng gật đầu, hề giấu giếm.
Trạch huyện lệnh : "Quả thật kỳ diệu, ngờ thứ lương thực thô lấp đầy bụng như thế thể thành thứ trơn tuột mềm mại như ."
"Đại nhân điều gì?" Tống Tân Đồng chẳng cùng vòng vo, một là tốn thời gian tốn sức chẳng lợi gì, hai là nàng cũng chẳng thấy thể đấu mấy nam nhân tinh thông tính toán .
Trạch huyện lệnh ngẩn , khỏi : "Lục phu nhân quả là thẳng thắn, bản quan cũng vòng vo với Lục phu nhân nữa."
Cách xưng hô từ "" đổi thành "bản quan", đây là dùng uy quyền quan phủ để bàn chuyện với nàng ư? Tống Tân Đồng khẽ nhíu mày, e là dễ từ chối.
Trạch huyện lệnh : "Bản quan xem xét đất đai huyện Thanh Giang, trừ những ruộng đất gần huyện thành, còn các trấn nhỏ thôn nhỏ quyền quản hạt đa phần là đất đồi núi, thổ nhưỡng quá màu mỡ, thích hợp trồng lúa lúa mì, nhưng thích hợp trồng khoai lang, kiều mạch và các loại cây khác."
Tống Tân Đồng gật đầu, thôn Đào Hoa chính là loại đất , đất đồi đất khô nhiều hơn ruộng nước tới hơn một nửa.
"Bản quan nghĩ Lục phu nhân thu mua khoai lang, chi bằng mở rộng phạm vi thu mua huyện?" Trạch huyện lệnh nêu ý kiến của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-462.html.]
Tống Tân Đồng ý , mở rộng huyện chỉ là thu mua mấy trăm mấy ngàn cân, dân chúng huyện đều trồng nhiều khoai lang loại nông sản năng suất cao , đến lúc đó bán cho công xưởng của nàng.
Cả huyện rộng lớn như , khai hoang trồng khoai lang, lượng sẽ vô cùng lớn, công xưởng nhà nàng chẳng thể tiêu thụ hết, nhà họ Giang cũng thể ăn hết.
Tống Tân Đồng lắc đầu, "Đại nhân, nếu lượng ít thì còn , chứ nếu lượng quá nhiều, công xưởng chúng cũng thể thu mua nổi."
Trạch huyện lệnh : "Lục phu nhân từng nghĩ đến việc mở rộng công xưởng chăng?"
Chương Ba Trăm Sáu Mươi Ba: Đôi Bên Cùng Có Lợi
"Đại nhân, từng nghĩ qua, nhưng cách e là , chi phí quá cao, mở rộng công xưởng buộc đầu tư thêm nhân lực tài lực, vả việc buôn bán bún hiện tại ở Đại Chu cũng quá , ai cũng sẽ mua." Tống Tân Đồng .
Bún Giang Minh Chiêu đẩy giá lên cao bán cho nhà giàu, dân thường chịu bỏ tiền mua thì chẳng mấy.
Trạch huyện lệnh uống một ngụm , "Lục phu nhân cách nào khác chăng, dân chúng huyện Thanh Giang nghèo khó, chẳng bằng một thôn nhỏ ở Giang Nam giàu , bản quan lòng tạo phúc cho bách tính, mong Lục phu nhân thể tay giúp đỡ, bản quan xin mấy ngàn vạn dân huyện Thanh Giang tạ ơn Lục phu nhân ."
Đây là ép nàng ư? Tống Tân Đồng khẽ nhíu mày, "Đại nhân, , mà là thực sự khả năng đó."
Trạch huyện lệnh nhạt: "Lục phu nhân đùa , cả huyện Thanh Giang rộng lớn, e là ai khả năng ngoài nàng."
Đẩy nàng lên cao đến thế, là dìm c.h.ế.t nàng ? Tống Tân Đồng nâng chén men xanh lên, uống một ngụm , nhuận họng, đang định lên tiếng, Trạch huyện lệnh : "Lục phu nhân thu mua thêm khoai lang, mở rộng công xưởng, sản xuất nhiều bún hơn, bán nhiều hơn, kiếm cũng nhiều hơn."
"Nếu Lục phu nhân thể giúp bản quan chuyện , chỉ cần bản quan còn ở Thanh Giang một ngày, chỉ cần Lục phu nhân bất cứ việc gì cần giúp đỡ, miễn là trái quy tắc, cứ việc cho bản quan một tiếng là ."
Một ân huệ lớn đến thế ư? Cái nàng suy nghĩ kỹ. Tống Tân Đồng chống cằm, nghĩ ngợi, "Vì đại nhân cứ nhất quyết nhắm khoai lang? Huyện Thanh Giang chúng đặc sản nào khác ?"
Trạch huyện lệnh bật : "Mười sáu huyện Lĩnh Nam, huyện Ma vải gai, huyện Tửu sản rượu, huyện Lâm cây dâu, còn huyện Thanh Giang chúng ... núi thì nhiều, nhưng chẳng gì đặc sắc."
"Sản vật rừng núi thì ?" Tống Tân Đồng hỏi.
"Lĩnh Nam tựa núi, giá sản vật rừng núi cả vùng Lĩnh Nam đều cao lắm." Nếu cũng chẳng để mắt đến công xưởng khoai lang của Lục phu nhân, một cân khoai lang một đồng tiền, trồng thêm vài mẫu khoai lang một năm cũng kiếm thêm gần mười lạng, so với đây bữa ăn bữa nhịn, thường xuyên lo lắng đói kém thì hơn gấp bội.
Tống Tân Đồng hiểu ý Trạch huyện lệnh, "Đại nhân, ban đầu thu mua khoai lang một đồng tiền một cân chỉ là vì lúc đó khoai lang còn ít, nếu quả như lời ngài , cả huyện thành trồng khoai lang quy mô lớn, thì thể tiếp tục thu mua với cái giá nữa."
"Ngài nghĩ xem, cả Đại Chu chỉ ít nơi mua bún, giá cả đương nhiên cao, nếu khắp Đại Chu cũng thấy bún, thì giá còn cao ? Khi thể bán giá cao, chắc chắn sẽ khấu trừ từ tiền mua khoai lang hoặc tiền công thợ." Tống Tân Đồng trình bày thị trường một lượt, "Hơn nữa còn bạn ăn, chuyện ăn một thể quyết định."