Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 484

Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:27:53
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu miêu hoa.” Noãn Noãn khúc khích , bắt chước tiếng mèo kêu “meo...”

Noãn Noãn một tuổi , cũng . Cộng thêm sự cố ý dạy dỗ, Noãn Noãn chuyện rõ ràng hơn nhiều so với những đứa trẻ gần một tuổi tám tháng khác, hơn nữa còn đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, quả thực là chiếc áo bông nhỏ tâm phúc của Tống Tân Đồng.

“Nương, Noãn Noãn ăn đường đường (kẹo).” Noãn Noãn chằm chằm kẹo lạc bàn, mắt chớp chớp.

“Hôm nay con ăn mấy viên ?” Tống Tân Đồng hỏi.

Noãn Noãn dùng ngón tay đếm. “Một viên.”

“Thật sự chỉ một viên?” Tống Tân Đồng hạ giọng, hỏi .

“Hai viên?” Noãn Noãn bẻ một ngón tay hỏi.

“Con tự cũng nhớ ? Còn hỏi ?” Tống Tân Đồng khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại của Noãn Noãn. “Không nhớ rõ, rõ ràng, kẹo ngày mai ngày đều ăn nữa!”

“Á?” Mặt Noãn Noãn nhăn , ăn kẹo thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa?

Noãn Noãn thích ăn kẹo, mặc dù hàng ngày nàng đều đ.á.n.h răng cho nàng , nhưng vẫn phát hiện răng . Tống Tân Đồng dám cho nàng ăn nhiều, mỗi ngày nhiều nhất chỉ ăn ba viên kẹo để ngọt miệng thôi.

Đương nhiên, những viên kẹo đó đường, đều là kẹo lạc các loại, nhưng cũng dám cho nàng ăn nhiều.

“Ba viên.” Noãn Noãn bĩu môi, đáng thương : “Dì Đại Nha cho Noãn Noãn ăn.”

“Con đòi ăn, nàng thể cho con ăn ?” Tống Tân Đồng nghiêm mặt dạy dỗ: “Con còn ăn nữa, răng sẽ đen thui, sẽ rụng hết, đến lúc đó còn răng, sẽ c.ắ.n thịt thịt nữa.”

“......” Noãn Noãn vui, ăn thịt.

“Hôm nay ăn nữa.”

“Vâng.” Giọng điệu Noãn Noãn buồn bã, bám lòng Nương, ủy khuất, khó chịu!

Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn đang ủ rũ, xem sổ sách một lát. Đợi khi các khách nhân giữa trưa tản , nàng mới tìm đến Đại trù của tửu lâu. Đại trù là hai vị Đại trù điều từ bến tàu thôn Đào Hoa tới, tửu lâu thuê thêm hai trù t.ử địa phương, cùng với mấy đồ do Lưu đại trù dẫn dắt.

“Ngươi cũng là nguyên lão của tửu lâu chúng , phòng bếp tửu lâu bên giao cho ngươi. Có vấn đề gì cứ thương lượng với Chu chưởng quầy, nếu giải quyết thì thể gửi thư cho .” Tống Tân Đồng tin tưởng vị Đại trù giúp nàng hai ba năm . “Cuối năm sẽ phát hồng phong cho ngươi.”

“Đa tạ Đông gia.” Đại trù .

Sau khi dặn dò Chu chưởng quầy một phen, nàng dặn dò Hà Tây đang học trướng phòng: “Có cần mang gì về thôn cho Hà Nhị thẩm ?”

Hiện tại hai con trai nhà Hà Nhị thẩm đều đang giúp việc ở tửu lâu của Tống Tân Đồng. Hà Đông Hải thị (chợ biển) mở tửu lâu, ngoài các món đặc trưng của Đồng Ký tửu lâu của bọn họ, còn chủ yếu hải sản. Hơn nữa, thuyền qua đó cũng chỉ mất mười ngày, việc buôn bán ở đó nhờ Giang gia thương hành giúp đỡ, cũng dần quỹ đạo.

Còn Hà Tây thì trướng phòng ở Giang Nam . Đầu năm y thành , vợ mới cưới cũng cùng đến Giang Nam để chăm lo việc sinh hoạt cho y.

Về phần Tạ Nghĩa, y vẫn ở thôn Đào Hoa giúp Dương Thụ thống nhất cục. Tống Tân Đồng nghĩ rằng năm khi đến Kinh Thành, nếu mở tửu lâu nữa thì thể để y Chưởng quầy hoặc Trướng phòng, dù cũng đều sự sắp xếp, miễn là năng lực xuất chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-484.html.]

Hà Tây gật đầu: “Đã mua một thứ, phiền Người giúp mang về.”

“Có gì .” Tống Tân Đồng . “Việc ở đây nhờ ngươi trông nom .”

Chương ba trăm tám mươi mốt Trung niên nam nhân

Sáng sớm ngày hôm , Tống Tân Đồng liền mang theo đặc sản Giang Nam mua lên khách thuyền. Toàn là lữ khách nam lai bắc vãng ( xuôi ngược), hương âm vang lên khắp nơi, khiến cảm thấy thiết một cách khó hiểu.

Tống Tân Đồng lên tiếng giao du kết bạn, dù nàng là một phụ nhân dẫn theo con nhỏ, vẫn nên giữ thủ thế khiêm tốn một chút thì hơn, ai bảo nàng xinh đến thế chứ?

Khụ, tự luyến nghĩ trong lòng là đủ .

Noãn Noãn lên thuyền ngủ từ sáng sớm, ngủ đến gần trưa mới tỉnh.

Tống Tân Đồng cúi xuống nhặt đôi giày nhỏ của Noãn Noãn, mang cho nàng . “Đói ? Nương bảo dì bưng đồ ăn lên.”

Noãn Noãn ngủ dậy, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, vẫn còn chóng váng, nhưng nhắc đến đồ ăn, liền vội vàng gật đầu: “Ăn thịt thịt.”

“Vậy bảo dì xem .” Tống Tân Đồng chải tóc cho Noãn Noãn.

Noãn Noãn chóng váng ngoài cửa sổ, kinh ngạc cảnh vật khác lạ bên ngoài. “Nương, đổi .”

“Chúng đang ở thuyền, hôm qua với con , chúng thuyền về nhà, vài ngày nữa là thể gặp A Phụ và các Cữu cữu .” Tống Tân Đồng ôm nàng đến bên cửa sổ, chỉ mặt sông rộng lớn sóng trào, cùng ngọn núi xa xa phong loan điệp thúy (non xanh lớp lớp). “Xem , chúng đang mặt nước, nhanh sẽ về đến nhà.”

Noãn Noãn nghiêng đầu hỏi: “Bao lâu thì tới?”

“Mười ngày nữa.” Ngược dòng mà , nếu gì trì hoãn, hẳn là mười ngày sẽ đến.

“Mười ngày nữa là bao lâu? Ăn no là tới ?” Noãn Noãn hỏi.

“Phải ăn mười kẹo mới tới, con tự suy nghĩ xem.” Tống Tân Đồng đặt Noãn Noãn xuống đất, vung vẩy tay. Nàng quả thực nặng hơn nhiều, tay nàng mỏi nhừ!

Noãn Noãn đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, cũng tính , lắc lắc đầu, hừ hừ hai tiếng, nhặt món đồ chơi nhỏ của lên bắt đầu chăm chú nghịch.

Rất nhanh, Đại Nha bưng đồ ăn phòng.

Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn xuống ghế, chuẩn chén và muỗng cho nàng , để nàng tự múc ăn.

“Không ngon.” Noãn Noãn ăn vài miếng liền đặt muỗng xuống.

Ngày thường khẩu vị của Noãn Noãn , một bữa thể ăn hết một bát cơm nhỏ.

Tống Tân Đồng nếm thử một miếng cơm và thức ăn. Vì là cơm nấu đại oa (nồi lớn), rau luộc, hương vị quả thực bình thường.

“Thưa cô nương, trù t.ử thuyền cho chúng tự xuống bếp, nếu tự nấu cơm, còn trả tiền ngân tử.” Đại Nha .

Loading...