“Chuyện ...” Tống Tân Đồng chút khó xử, hai đang học ở thư viện kinh thành, giờ cách kỳ thi mùa thu còn một năm, bây giờ về thôn chuẩn liệu quá sớm ?
Lục Vân Khai thấy , học vấn của hai tệ, dù ở thư viện kinh thành thư viện Lĩnh Nam, chỉ cần siêng năng luyện tập, chăm chỉ tìm tòi, hẳn sẽ cơ hội thi đậu.
“Vậy chúng cùng về thôn, nhưng đó kinh thành.” Tống Tân Đồng nghĩ đợi song sinh t.ử về kinh, thể đưa Ôn Ôn và song sinh t.ử về kinh.
Đại Bảo và Tiểu Bảo gật đầu: “Nghe lời A tỷ.”
Hoa Quyển ôm lấy đùi Đại Bảo, ngẩng đầu hỏi: “Đại cữu cữu, ngươi cũng cùng chúng con đến nơi Phụ và Nương lớn lên ?”
Đại Bảo gật đầu, bế Hoa Quyển lên: “ , cữu cữu dẫn ngươi lên núi bắt thỏ.”
Tiểu Bảo cũng bế Màn Thầu lên: “Tiểu cữu cữu dẫn ngươi xuống sông bắt cá.”
“Tiểu cữu cữu, Nương chơi nước.” Màn Thầu vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo: “Tiểu cữu cữu ngươi ngoan.”
Tiểu Bảo : “...”
Ôn Ôn bật khúc khích: “Tiểu cữu cữu ngươi thật ngoan.”
Tống Tân Đồng kéo Màn Thầu xuống khỏi Tiểu Bảo: “Hỗn xược! Ăn với cữu cữu như thế ?”
“Nương chơi nước mà.” Hoa Quyển cũng đỡ cho ca ca, đồng thời quên kéo Đại cữu cữu đồng minh: “ ạ, Đại cữu cữu? Lần con chơi nước bệnh , khó chịu lắm luôn.”
“, chơi nước.” Đại Bảo nhẹ nhàng gật đầu: “Đừng lời tiểu cữu cữu các ngươi.”
Tiểu Bảo nhịn : “Đại ca, phá lời .”
Tống Tân Đồng bất lực, song sinh t.ử lớn cũng ồn ào, song sinh t.ử nhỏ cũng ồn ào, ai!
☆、Chương bốn trăm hai mươi chín: Ngoại truyện thường ngày 13
Đoàn thuyền về thôn Đào Hoa, thôn Đào Hoa mấy năm đổi nhiều. Xe ngựa qua con đường rộng lát đá xanh thôn, khắp thôn là nhà gạch ngói xanh và những căn nhà nhỏ độc lập, ruộng lúa gặt xong chỉ còn trơ gốc rạ, nước lắc lư, bên trong cá bơi lội.
Xe ngựa chia hai đường, Lục Vân Khai đưa Tống Tân Đồng và mấy đứa trẻ về nhà nhỏ của Lục gia, Đại Bảo và Tiểu Bảo dẫn theo một gia nhân về nhà lớn của Tống gia bên .
Vừa nhà, trong thôn kéo đến xem náo nhiệt.
“Ôi chao, là nhà Lục tú tài về thôn .” Không ai đó hô lên.
Lại : “Tú tài gì chứ, rõ ràng là Lục Trạng Nguyên.”
“ đúng đúng, xem cái trí nhớ của , Lục phu t.ử thi đậu Trạng Nguyên, còn an cư ở kinh thành mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-545.html.]
“Lần về cũng là để gì.”
Vạn thôn trưởng đến , hành lễ và chào hỏi Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai đỡ Vạn thôn trưởng một chút: “Thôn trưởng đừng đa lễ như , mau xuống.” Nói dẫn đến mấy cái bàn đá ở sân , nơi đây trường học, xuống: “Vừa về nhà kịp thu xếp, kịp pha , xin Thôn trưởng thứ .”
Vạn thôn trưởng là nhà quê, chấp nhặt những điều , hơn nữa Lục Vân Khai giờ phận khác , trong thôn đều vui vẻ kết với : “Lục đại nhân về thôn là việc gì?”
Lục Vân Khai ôn tồn : “Đã lâu về nhà bái tế, là đưa các cháu về bái tế trưởng bối trong nhà.”
“Tính các con cũng rời thôn năm năm .” Vạn thôn trưởng xoa xoa râu, song sinh t.ử đang chơi đùa trong sân, hai đứa trẻ thật giống như đúc: “Đã lớn đến nhường .”
Một phụ nhân song sinh t.ử Màn Thầu và Hoa Quyển, nhao nhao khen chúng nó , lời khen tuôn tiếc: “Hai tiểu t.ử trông thật , giống như Lục Trạng Nguyên .”
“, cũng giống Tân Đồng.”
“Cha , con cái tự nhiên là .”
“Ôn Ôn cũng lớn thành đại cô nương , chiếc váy lụa nàng mặc kìa, thật là , cả huyện cũng tìm loại vải như thế .”
Màn Thầu và Hoa Quyển quen những , nhưng cũng sợ hãi, ngẩng đầu : “Các là ai?”
“Ta là thím Đại Hoa của các cháu.”
“Ta là bà Lưu của các cháu.”
“Cháu ơi, là bà Quế Hoa của các cháu.”
“Lại đây, bà cho kẹo ăn.” Nói từ trong túi vải móc hai viên kẹo hoa quế, giờ đây nhà nhà ở thôn Đào Hoa đều sống khá giả, mang theo mấy viên kẹo bên là chuyện thường tình.
Thế là khi một móc một viên kẹo, ngay đó bảy, tám khác cũng móc kẹo , tất cả đều mang dỗ dành song sinh tử.
Màn Thầu và Hoa Quyển vẻ mặt ngơ ngác, thím Đại Hoa bà Quế Hoa là ai? Chúng từng thấy, ai nấy đều hung dữ như , còn lấy kẹo dụ dỗ, chắc chắn là , hai đứa , đó đồng loạt co chân chạy, chạy thẳng sân trong trốn.
“Nương, bên ngoài bà già kỳ quái, bắt cóc chúng con.” Song sinh t.ử lao Tống Tân Đồng, vẻ mặt sợ hãi đầu về phía cổng sân: “Họ bắt chúng con bán để lấy tiền mua kẹo ăn, đáng sợ lắm!”
Hoa Quyển gật đầu lia lịa: “Nương, chúng con ăn kẹo của , sẽ họ lừa . Chúng con mà bắt , Nương sẽ đau lòng mà đó.”
“ , nhận đồ ăn của lạ, chỉ khi Nương đồng ý mới , ?” Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu hai đứa, bảo hai đứa phòng chơi, mới dậy ngoài tiếp chuyện các phụ nhân trong thôn: “Các cháu nó nhút nhát, mong các thím đừng để bụng.”
Nói sai nha bày ít hạt dưa, mứt quả, v.v. để chiêu đãi . Giờ trong thôn thiếu những thứ , nhà nào cũng , nên cũng coi là đồ hiếm, cũng khách khí nắm lấy một nắm, ghế dài chuyện cùng .
Vừa chuyện một lúc, cả nhà Thu bà bà đến.