Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 548

Cập nhật lúc: 2025-11-24 15:01:28
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Tân Đồng liếc Lục mẫu, thấy ánh lệ trong mắt bà, trong lòng khẽ thở dài, nếu như công công còn sống, lẽ nương sẽ vui vẻ hơn chăng?

Ngoài phần mộ của Lục phụ, còn vài tòa y quan mộ khác, là phần mộ của cha nhân Lục phụ. Lục phụ sớm bỏ xứ lánh nạn tới Lĩnh Nam, nhưng đường cha Lục gia kẻ hãm hại, cuối cùng xác còn, nên chỉ thể lập mấy tòa y quan mộ tại đây để thờ cúng.

Sau khi cúng bái tổ tiên Lục gia, đến Tống gia. Song Tống gia an nghỉ ở hướng sân Tống gia. Trừ Lục mẫu , những còn về phía Tống gia. Đại Bảo và Nhị Bảo đợi ở cổng Tống gia.

“A tỷ, tỷ phu.” Đại Bảo vẫy tay chào cặp sinh đôi, “Màn Thầu còn nổi ? Có cần đại cữu cõng ngươi ?”

“Đại cữu cữu, con .” Màn Thầu ưỡn cái lồng n.g.ự.c nhỏ bé của , “Cữu cữu dẫn đường.”

“Được.” Đại Bảo phía , dẫn đến phần mộ song Tống gia, đợi cúng bái xong xuống núi, nhưng vội về Lục gia, mà sân Tống gia nghỉ một lát.

“Tiểu thư, cô gia, cuối cùng cũng về .” Dương Thụ và Vương thị vẫn luôn chăm sóc bên Tống gia, nên vẫn gọi theo cách cũ, “Nô tỳ chuẩn điểm tâm và thích, hiện giờ nếm thử ?”

“Tốt, vất vả cho hai .” Dương Thụ và Vương thị là những đầu tiên Tống Tân Đồng mua về hầu, một nhà trung thành, dù Đại Bảo và Nhị Bảo thường xuyên ở nhà, một nhà họ vẫn tận tâm việc, từng qua loa giấu giếm, đây cũng là lý do Tống Tân Đồng luôn đối đãi với họ hòa nhã như lúc ban đầu.

“Không vất vả , thể việc cho tiểu thư, công t.ử là phúc phận của nô tỳ.” Vương thị Nhuẫn Nhuẫn và cặp sinh đôi, trong lòng vô cùng xúc động, bưng điểm tâm xong lên: “Nô tỳ ít điểm tâm, hợp khẩu vị tiểu tiểu thư và tiểu công t.ử .”

“Đa tạ.” Nhuẫn Nhuẫn cầm một miếng điểm tâm, nếm thử.

“Tiểu tiểu thư thích ?” Vương thị cẩn thận Nhuẫn Nhuẫn, lời lộ vài phần mong đợi.

“Ngon lắm.” Nhuẫn Nhuẫn lấy thêm hai miếng, “Con thể lấy thêm hai miếng nữa ?”

Mắt Vương thị sáng lên, vui mừng khôn xiết, “Được chứ, tiểu tiểu thư ăn bao nhiêu cũng , đủ nô tỳ sẽ thêm.”

“Đủ .” Nhuẫn Nhuẫn tự kiềm chế khẩu vị của , đồ ăn ngon đến mấy ăn vài miếng là đủ , thể để no quá.

Cặp sinh đôi cũng mỗi đứa cầm một miếng, ăn uống vui vẻ.

Đợi ăn xong điểm tâm, cặp sinh đôi như từng thấy qua đời, vòng quanh sân Tống gia mấy vòng, cũng thấy lạ lẫm: “Oa, đại cữu cữu tiểu cữu cữu, đây là nhà của hai cữu cữu ? Lớn hơn nhà tổ mẫu con nhiều. lớn bằng nhà cha nương con.”

“Đại cữu cữu nhà cha nương con ở ? Chính là ngôi nhà ở kinh thành đó, ngôi nhà đó lớn hơn nơi .”

“Nơi cũng là nhà của các ngươi, bao lâu tùy thích.” Đại Bảo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-548.html.]

“Thật ?” Màn Thầu nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Con thể ở mãi trong nhà đại cữu cữu , nương con sẽ giận đó.”

Tống Tân Đồng về phía cặp sinh đôi, đang chuẩn hỏi Màn Thầu vì giận, thấy nó : “Nương thích con và ngoài chơi quá lâu, nếu chúng con cứ ở mãi trong nhà đại cữu cữu, đợi chúng con về sẽ đ.á.n.h gãy chân.”

Khóe mắt Tống Tân Đồng giật giật, nàng tàn nhẫn đến thế ?

Lục Vân Khai cũng bật .

Nhị Bảo thì ha hả, “A tỷ, tỷ đối với cháu trai cũng quá nhẫn tâm .”

“Nói bậy!” Tống Tân Đồng hai nhi tử, “Nương lúc nào lời đó?”

Màn Thầu bắt đầu giả ngây giả dại: “Không ? Con chắc là nhớ lầm .”

Hoa Quyến, kẻ bán đồng đội : “Nương, lâu đây đó.”

“......” Tống Tân Đồng trừng mắt Lục Vân Khai, “Quản con trai .”

Lục Vân Khai giơ tay nắm đấm, che miệng ho nhẹ hai tiếng, “Không chọc nương các ngươi giận, phạt các ngươi cho tiểu thỏ ăn.”

“Cho tiểu thỏ ăn, ạ.” Cặp sinh đôi vô cùng vui vẻ chấp nhận hình phạt , vui vẻ cùng tỷ tỷ tới sườn núi phía nhà Lục gia hái quả, cho thỏ ăn, nhặt trứng gà, nhặt trứng vịt.

“Oa, ca ca mau , nhiều trứng quá.” Hoa Quyến mỗi tay cầm một quả trứng gà, lon ton chạy nhanh bỏ trứng giỏ, “Oa, ở đây cũng nhiều trứng quá, một, hai, ba... mười, mười lăm, hai mươi... Aiya nhiều quá, con đếm xuể.”

“Bảo các ngươi chăm chỉ sách ham chơi, giờ thì đếm xuể chứ gì?” Nhuẫn Nhuẫn khoái chí, “Lát nữa nương chắc chắn sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g nhỏ của các ngươi.”

Hoa Quyến bĩu môi, vui lên, “Tỷ tỷ cũng chịu học thêu hoa, cũng chịu học sách, nương mới đ.á.n.h m.ô.n.g nhỏ... m.ô.n.g to của tỷ tỷ!”

“Ngươi dám mắng ! Bất kính trưởng tỷ, xem dạy dỗ ngươi!” Nhuẫn Nhuẫn xắn tay áo chạy về phía Hoa Quyến, Hoa Quyến chạy ngoài chuồng gà, chạy kêu: “Cứu mạng, đại tỷ đ.á.n.h , đại tỷ hung dữ quá...”

Nhuẫn Nhuẫn là đại tỷ, thể thật sự đ.á.n.h , cũng chỉ là dọa nó thôi, nên đuổi theo vài bước dừng , tiếp tục đuổi nữa.

Hoa Quyến thấy cũng sợ nữa, đầu mặt quỷ, “Đại tỷ, tỷ mau đến bắt ... lè lưỡi, bắt ... bắt ...”

“Thật là phiền phức quá.” Nhuẫn Nhuẫn bảy tuổi nỗi phiền muộn, nỗi phiền muộn của nàng lúc chính là quá đáng ghét, thật đ.á.n.h ghê! thể đ.á.n.h , vì đôi khi ngoan, còn giấu đồ ăn ngon cho nàng, nàng cũng thương .

Nhuẫn Nhuẫn lúc còn hiểu đạo lý đ.á.n.h đ.á.n.h sớm, đợi lớn lên mới hối hận.

Loading...