Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 556
Cập nhật lúc: 2025-11-24 15:09:44
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Trung giãy giụa thoát khỏi sự kềm kẹp của các hộ vệ, chỉ thể kêu oan ầm ĩ, đồng thời chỉ hy vọng Dương lão gia thể nghĩ cách, bằng đời xem như tiêu .
Đợi Ngụy Trung kéo , Lục Vân Khai Dương lão gia đang run rẩy vì lạnh ở giữa đại đường, “Hôm nay buổi sáng, ngươi ở bờ sông cưỡng đoạt dân nữ, tội chứng xác thực, ngươi nhận tội ?”
“Đại nhân ...” Dương lão gia giờ cũng chút sợ hãi, hiện tại cũng dám càn, chỉ nghĩ thoát , đợi thoát sẽ tìm Lục Vân Khai tính sổ. Vì , hạ thấp giọng: “Đại nhân oan uổng, là cô gái dân nữ đó cuộc sống hơn, cố ý câu dẫn , bảo đưa nàng về nhà...”
A Đạt đang quỳ bên cạnh mắng lớn: “Ngươi bậy, ngươi bậy, A Lệ nhà sắp sửa thành với A Lỗ mà nàng yêu nhất , thể tham lam cuộc sống mà câu dẫn ngươi, đồ ác nhân dối ngượng mồm, những năm qua ngươi cưỡng đoạt bao nhiêu cô gái nhà lành ...”
Trước đây cũng ít tố cáo Dương lão gia, nhưng đều các huyện lệnh đây giải quyết qua loa. Lần A Đạt đến báo quan, một là vì Lục Vân Khai là huyện lệnh mới, ông đ.á.n.h cược một phen, nguyên nhân nữa là con gái mà ông thương yêu nhất cướp , ông cũng sống nữa, nếu tân huyện lệnh cũng đồng lõa với Dương lão gia, thì ông sẽ đ.â.m đầu tự vẫn cột công đường!
“Mày thả cái rắm ch.ó má gì, lão t.ử cần cướp đàn bà ? Nhà lão t.ử cừu đàn bạc tiền đếm xuể, đàn bà nào mà tự nguyện dâng cho tao? Tao cho lão già c.h.ế.t tiệt mày , mày mà còn dám bậy hãm hại lão tử, đợi tao ngoài, từng đứa một chúng mày đừng hòng chạy thoát!” Làm thổ hoàng đế quen, nhịn vài phút, Dương lão gia nhịn buông lời đe dọa!
“Ngươi còn ngoài?” Lục Vân Khai vô bằng chứng, vỗ mạnh tờ giấy ghi tội ác rõ ràng của Dương lão gia xuống bàn, “Chừng tội danh đủ để c.h.é.m đầu ngươi !”
Dương lão gia nào sợ, tin một huyện lệnh nhỏ nhoi thể đối đầu với ? Đợi vợ đến Tân Châu thành tìm gia, xem tên tiểu bạch kiểm còn dám kiêu ngạo ?
Lục Vân Khai thấy Dương lão gia cứ như heo c.h.ế.t sợ nước sôi, lạnh lùng trực tiếp sai tống đại lao, đợi hai ngày nữa thu thập thêm tội chứng và nhân chứng sẽ tuyên bố kết án!
“Đa tạ đại nhân, đại nhân ngài chính là cha tái sinh của tiểu nhân...” Lão nhân A Đạt ngừng dập đầu tạ ơn.
“Hãy đón con gái ngươi về .” Lục Vân Khai cho hai hộ vệ cùng A Đạt, tránh gây khó dễ ở nhà Dương lão gia.
Đợi A Đạt rời , Lâm sư gia : “Vị Dương lão gia e rằng còn hậu chiêu, đại nhân cần cẩn thận một chút.”
“Vậy xem bọn họ thể gặp vị chủ bạ quyền thế ngút trời .” Lục Vân Khai khẩy một tiếng, khi rời kinh thành, Thánh Thượng trao cho quyền tạm thời điều động quân đội trú đóng, đồng thời còn thể bắt quan tham, trừng phạt phản tặc.
Tuy chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé ở biên thành, nhưng cũng khác gì một Khâm sai đại thần tay cầm Thượng Phương Bảo Kiếm.
🥳 Hồi Thứ Bốn Trăm Ba Mươi Bảy Chương: Ngoại Truyện Nhị Thập Nhất
Một tháng là tiết Lạp Nguyệt cuối năm.
Tết năm nay ở huyện Sa Hà náo nhiệt hơn hẳn năm, bởi vì thổ hoàng đế Dương lão gia xưng bá ở thôn Sa Hà hai ba mươi năm c.h.é.m đầu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-556.html.]
Mọi rủ ca hát nhảy múa chúc mừng, chúc mừng kẻ ác gây họa cho họ suốt mấy năm trời cuối cùng cũng trừng trị! Thật là Trời xanh mắt!
Nhất thời Lục Vân Khai, vị huyện lệnh mới nhậm chức mấy tháng , trong lòng bách tính huyện Sa Hà trở thành một tồn tại giống như thần thánh. Ai nấy đều cho rằng Lục đại nhân mới đến công minh nghiêm minh, là một vị quan hiếm .
Bách tính vì thế tiếc mang những vật phẩm lương thực quý giá trong nhà đến nha môn tặng, chỉ mong Lục đại nhân nhận lấy tấm lòng của họ.
Lục Vân Khai một lòng một vị quan chính trực quang minh, nhận lương thực mà họ tặng, những thứ trả đều đem tặng cho những gia đình nghèo khó nhất trong huyện thành. Kể từ đó, càng ca ngợi.
Ngoài còn ít cô nương xinh chồng vì thấy dung mạo của Lục Vân Khai mà đem lòng yêu mến, mạnh dạn bày tỏ tình cảm, gả cho Lục Vân Khai. Sau khi Lục Vân Khai cưới vợ sinh con, những cô gái đành lui bước cầu xin , thậm chí cô gái còn mạnh dạn tự tiến cử lên giường, chỉ cầu một đêm ân ái, cần danh phận.
Lục Vân Khai vì thế đau đầu thôi, một lòng hướng về Tân Đồng, phân tâm cho ngoài.
Lâm sư gia khỏi trêu chọc Lục Vân Khai, “Trời đất lạnh giá, giai nhân bên cạnh chẳng tuyệt .”
Lục Vân Khai đạm giọng : “Lâm nếu thích, cứ việc nhận lấy.”
“Đại nhân sợ tẩu phu nhân ư?” Lâm sư gia khỏi , “Đường xá hoang vu xa xôi sợ gì chứ?”
Lục Vân Khai tuy là nam tử, nhưng thích câu chỉ nguyện cùng một tâm đầu ý hợp, bạc đầu xa rời, chỉ nguyện cùng Tân Đồng trọn đời , cùng khác chung chăn gối.
Những chuyện cũng chỉ là những lời đùa lúc nhàn rỗi, hai từng bất kỳ suy nghĩ khác lạ nào.
“Sắp đến Tết , năm nay cũng coi như chút thành tựu nhỏ.” Lâm sư gia nhấp một ngụm , “Cứ tưởng Dương lão gia và gia của sẽ khó đối phó lắm, ngờ dễ dàng nhổ tận gốc như .”
“Tri phủ Tân Châu nhúng tay , mới thể dễ dàng như thế.” Lục Vân Khai chiếc ấm sắt than củi đun, nước bên trong kêu ùng ục ùng ục ngừng, cục diện Tân Châu nếu thể như chiếc ấm , khuấy động lên bọt nước thì mấy.
Lâm sư gia thở dài một tiếng: “Phần lớn đều là quân cờ bỏ.”
Ngừng một chút : “Nếu quả thật là như , cũng coi như đánh rắn động cỏ .”
Lục Vân Khai nhấp một ngụm , “Lần chúng là truy theo Dương lão gia mà , hẳn sẽ nghi ngờ quá nhiều, chỉ cho rằng chúng là những kẻ ngây ngô.”
Lâm sư gia gật đầu: “Hiện tại xem tri phủ Tân Châu bất kỳ dị thường nào, nếu cứ như thì là nhất.”
Trước khi Lục Vân Khai lên đường, Điện hạ từng nghi ngờ biên quan cấu kết với ngoại tộc, phái Lục Vân Khai đến điều tra. Sau khi đến huyện Sa Hà, điều tra Dương lão gia tiên, phát hiện chỉ là một thổ hoàng đế ỷ thế h.i.ế.p , tham gia chuyện gì khác.
Vì thế nhân cơ hội theo manh mối điều tra lên , động đến gia liên quan đến Dương lão gia. cho đến bây giờ, phát hiện bất kỳ ai dấu hiệu dị thường, cũng là họ ẩn giấu quá sâu, là tin tức của Điện hạ sai.