Tiểu Kiều Nương Của Nhà Tú Tài - Chương 562

Cập nhật lúc: 2025-11-24 15:13:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bởi vì các con đem về nuôi vài ngày chắc chắn sẽ bỏ quên nó.”

Màn Thầu : “Sẽ ạ.”

Tống Tân Đồng : “Không mới là lạ, con thỏ nhỏ mà các con bắt năm ngoái nuôi mấy ngày vứt sang một bên cho các nha nuôi . Các con cứ ba phút nhiệt độ như , mang ngựa con về cũng nuôi mấy ngày .”

Hoa Quyến thể nhớ con thỏ nhỏ đáng yêu nữa, chút chột : “Nương tin con , con sẽ như , con sẽ cho nó ăn mỗi ngày.”

Trẻ con ham chơi, Tống Tân Đồng tin lời hai đứa: “Không tin.”

“Nương, chúng con đảm bảo sẽ ba phút nhiệt độ nữa.” Màn Thầu thích chú ngựa con màu đỏ hồng , nếu phép nuôi, bé nhất định sẽ chăm sóc nó thật .

“Các con còn nhỏ lắm, đợi đến khi các con lớn bằng tỷ tỷ hẵng lời đảm bảo.” Tống Tân Đồng kỳ thực cũng thử thách hai đứa một chút, nếu qua nửa năm mà chúng vẫn nuôi thì sẽ cho nuôi.

“Nương...” Chúng con đợi đến bảy tuổi còn lâu lắm, Màn Thầu rũ vai Lục Vân Khai, tìm cha giúp đỡ: “Cha...”

Tống Tân Đồng : “Đừng cha các con, cũng vô dụng thôi.”

“Nghe lời nương các con.” Lục Vân Khai sờ mũi, ngừng một chút, “Ngựa con cứ nuôi ở huyện Sa Hà, nếu các con chúng thì cứ đến chuồng ngựa mà xem, nếu qua hai năm các con vẫn nuôi, cha sẽ cho các con nuôi.”

Hai song sinh thấy cha cũng , thể đổi nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn bí xị, cẩn thận sờ sờ ngựa con, “Vậy con sẽ đến thăm ngươi mỗi ngày.”

Ngựa con hí một tiếng, như thể đang đáp .

Tống Tân Đồng cũng giới hạn hai đứa, nhưng những thứ quá dễ dàng đạt sẽ trân trọng, nên nàng dạy dỗ hai đứa thật .

Đợi hai đứa chơi với ngựa con, Tống Tân Đồng về phía xa, nơi đó một màu xanh biếc.

Nơi đây và hướng huyện Sa Hà sự khác biệt lớn, một bên là gió thổi cỏ thấp thấy trâu dê, một bên là cát vàng ngập trời che khuất tầm mắt, ai thể ngờ rằng ở giữa chỉ cách đầy ba mươi dặm đường?

Tống Tân Đồng dòng sông nhỏ uốn lượn phía xa, “Chỗ đó là nơi trồng lúa ?”

.” Lục Vân Khai chỉ mảnh đất khai khẩn gần khúc sông, “Mọc bằng ở thôn Đào Hoa.”

Tống Tân Đồng thấy từ xa một màu xanh tươi của mạ lúa, “Mọc lắm mà.”

Lục Vân Khai : “Quan nông sự bảo do đất đai nên đừng quá hy vọng.”

Tống Tân Đồng thấy những mảnh đất khá cứng, đá nhiều, dù thành ruộng cũng chắc thu hoạch .

“Vậy cứ xem , hạt giống của chúng cũng sắp vận chuyển đến , đợi đến vụ xem kết quả.” Tống Tân Đồng .

“Chỉ đành như thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-nuong-cua-nha-tu-tai/chuong-562.html.]

Hai dọc theo khúc sông một lúc, đợi mặt trời dần dần nghiêng về phía Tây, liền cưỡi ngựa chầm chậm trở về huyện Sa Hà.

Vừa về đến nha môn huyện, Lục Vân Khai Lâm sư gia gọi bàn chuyện, mãi đến khuya mới trở về. Lúc về Lục Vân Khai sắc mặt nặng nề, dường như chuyện gì đó xảy .

Tống Tân Đồng vội hỏi: “Có chuyện gì ?”

Lục Vân Khai xuống nhấp một ngụm , thở dài: “Quân đội trú đóng đến mượn lương.”

“Mượn lương?” Tống Tân Đồng ngẩn , “Mượn thì cũng nên đến Tân Châu mà mượn, đến huyện Sa Hà mượn? Mấy huyện lân cận huyện Sa Hà là những huyện nghèo nhất Tân Châu, trẻ con ba tuổi cũng .”

Lục Vân Khai ừm một tiếng, “Bởi vì năm nay sang xuân muộn, cỏ mọc chậm, dẫn đến quân lương của họ thiếu thốn.”

Tống Tân Đồng hiểu lắm, “Triều đình cấp phát lương thảo ?”

Lục Vân Khai : “Quân sĩ đóng quân năm ngoái tăng vọt, lượng ngựa cũng tăng gấp mấy , nhưng lương thảo triều đình cấp phát đủ dùng, năm nay gặp thời tiết lạnh giá, nên kịp đến vụ thu hoạch dùng hết lương thảo . Trương tướng quân còn cách nào, đành mượn lương ở các phủ trấn và châu phủ lân cận.”

Tống Tân Đồng một tiếng, , “Dự định mượn bao nhiêu?”

Lục Vân Khai : “Cần mượn mấy chục vạn thạch, đủ dùng đến khi thu hoạch vụ thu.”

Tống Tân Đồng nhíu mày, “Bây giờ mới tháng Năm, ít nhất ba bốn tháng nữa mới .”

Sau khi thu hoạch vụ thu, bách tính nộp thuế xong, quan phủ sẽ tập trung lương thực vụ thu , Triều đình sẽ cấp tốc vận chuyển đến biên quan, thiếu bốn tháng chắc chắn là .

“Vậy nếu mượn thì chẳng thê t.h.ả.m lắm ?”

Lục Vân Khai gật đầu, “Kho lương Tân Châu còn nhiều lương tích trữ, Trương tướng quân lẽ ngoài mua .”

Tống Tân Đồng : “Lúc đang là thời kỳ giáp hạt, giá lương thực đang cao, hơn nữa quân doanh mua với lượng nhỏ, đây là một khoản chi tiêu hề nhỏ, quân doanh bạc ?”

“Không cũng mua.” Lục Vân Khai thở dài, lo lắng quân đội trú đóng thể sẽ c.h.ế.t đói vì thiếu lương, “Chủ yếu là vì năm nay Tân Châu tuyết tan quá muộn, dẫn đến cỏ cho ngựa ăn đủ, quân doanh bèn chuyển một phần nhỏ lương thực , kết quả là cầm cự nổi.”

“Cũng , ngựa cũng thể c.h.ế.t đói.” C.h.ế.t đói thì nếu chiến tranh chỉ thể chạy bằng chân thôi.

Tống Tân Đồng đến đây, trong đầu đột nhiên nảy một ý, “Quân doanh thường xuyên ngoài mua cỏ cho ngựa ăn ?”

Lục Vân Khai gật đầu.

Tống Tân Đồng : “Chúng chi bằng trồng cỏ nuôi gia súc ở huyện Sa Hà , loại cỏ chuyên dùng thức ăn cho ngựa.”

“Trồng cỏ?” Lục Vân Khai từng còn thể trồng cỏ chuyên cho ngựa ăn, ngựa thường ăn đậu xanh lúa mạch và các nông sản khác, cùng với cỏ xanh và cỏ khô cắt ở ngoài đồng, nhưng ngựa thích ăn cỏ xanh thông thường.

“Đây cỏ xanh thông thường, ngựa nhất định sẽ thích ăn, hơn nữa loại cỏ nuôi gia súc chỉ cần một tháng là thể cắt , còn tiện lợi.” Tống Tân Đồng ngừng , “Dù quân doanh cũng thường xuyên mua cỏ nuôi gia súc, loại cỏ chúng trồng tươi , họ lý do gì để mua của chúng chứ?”

Loading...