“Đợi !” Mặc Kỳ Dự nhịn đau, gắng gượng gọi cô .
“Gì nữa?” Thương Huyền Nguyệt  đầu  .
Mặc Kỳ Dự im lặng một lúc,  lạnh nhạt : “Cảm ơn.”
Anh  thích nợ  khác, đặc biệt là phụ nữ.
“Không  gì.” Thương Huyền Nguyệt phẩy tay: “ chỉ là  thích cái kiểu lấy đông h.i.ế.p ít thôi.”
Mặc Kỳ Dự  theo bóng lưng cô rời , đáy mắt lướt qua một tia ấm áp. Anh từ từ  dậy, ngắm  t.h.i t.h.ể đầy đất, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Lần , suýt nữa thì mất mạng .
Ba năm 
Tại quán bar xa hoa bậc nhất ở Kinh Đô – [Dạ Sắc].
Lúc  trời  lên đèn, cả toà nhà  ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng lấp lánh như dát vàng.
Giữa sàn nhảy, đám nam nữ đang điên cuồng lắc lư eo hông, tiếp đó là những tiếng hét chói tai và rên rỉ đầy phóng túng vang lên.
Không xa là khu ghế VIP, mấy thanh niên ăn mặc sành điệu đang  uống rượu.
Bỗng một trận ồn ào vang lên, ánh mắt   đều  thu húhút.
Chỉ thấy một  phụ nữ mặc đầm dây màu đỏ bước , gương mặt xinh  đến mức khiến   say đắm. Mái tóc dài buông ngang vai, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh trong veo như mặt nước, sống mũi nhỏ nhắn tinh tế, đôi môi hồng hào mọng nước…
Đẹp đến mức nào ư?
Như thiên thần và ác quỷ đồng thời giáng thế!
Nhìn thấy cô gái  đến nghẹt thở , đám thanh niên trong quán đều ngây . Họ thậm chí quên mất  đang uống rượu, hoặc  lẽ    đắm chìm  thể dứt .
“Mỹ nữ! Đại mỹ nữ đó nha!” Mặc Kỳ Tinh tròn mắt  cô.
“Shits! Đẹp thật đấy, còn hơn cả đại minh tinh trong điện ảnh.” Một tên thanh niên tóc vàng xuýt xoa.
“Mày  cái gì dữ ? Chưa thấy gái  bao giờ ?” Người bên cạnh liếc  .
“Ha ha, thì thấy mới mẻ mà, lâu  mới gặp  cực phẩm như tối nay đó.”
Thương Huyền Nguyệt phớt lờ hết ánh  xung quanh, bước thẳng đến quầy bar  xuống, lạnh nhạt gọi: “Cho  một chai whisky.”
Rất nhanh đồ cô gọi   đưa tới.
Cô nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm  nhẹ nhàng.
Chỉ như  thôi mà sức hút của cô chẳng những  giảm , mà còn tăng thêm mấy phần mê hoặc.
Nhìn bàn tay trắng ngần thon dài của cô cầm lấy ly thuỷ tinh, đám trai trẻ  dám thở mạnh, mắt dán chặt  dời.
Quá  mỹ! Đẹp đến cực điểm,  tìm thấy chút khuyết điểm nào!
Đó là suy nghĩ chung của tất cả đàn ông  mặt tại đây – kể cả những cô gái trẻ  cũng thế.
Họ ghen tị đến đỏ mắt, hận  thể hoá  thành cô.
Mặc Kỳ Tinh nuốt nước bọt ừng ực, tim đập thình thịch.
Chưa từng thấy  phụ nữ nào  hảo như , như tiên nữ giáng trần,   cảm thấy   sa  lưới tình mất .
Mấy thằng đực xung quanh cũng thấy cổ họng khô khốc, chỉ  lao lên chiếm lấy cô.
“Em gái, cần  giúp gì ?” Cuối cùng Mặc Kỳ Tinh  nhịn nổi  bạn đẩy  bắt chuyện.
Thương Huyền Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu, lạnh như băng: “Biến! Đừng  phiền .”
“Ơ… nhưng em  một  thế  chán lắm, để  uống cùng em một ly nhé?” Mặc Kỳ Tinh  nhăn nhở.
Cô liếc   một cái, vẫn chẳng buồn quan tâm.
Tên nhóc ranh  mà cũng đòi học tán gái?
“Người …” Mặc Kỳ Tinh tiếp tục xáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-kieu-the-vua-dep-lai-ngau-treu-choc-mac-gia-mat-do-tim-dap/chuong-2.html.]
“Bốp!”
Chưa kịp dứt câu, một cái bạt tai giáng thẳng  mặt  .
“Không cút  đập gãy răng đấy!”
Cô trừng mắt cảnh cáo, khí thế sắc bén như  g.i.ế.c .
Khoảnh khắc đó, Mặc Kỳ Tinh sợ điếng .
Cậu  ôm mặt sưng vù,  thể tin nổi   dám tát  !
Cả quán cũng lặng ngắt như tờ.
Không ai ngờ cô   tay.
“Đệt, tao  đụng  mày , dựa  cái gì mà đánh  hả?”
“Con điếm , mày   điều  hả?”
Vài thanh niên nổi đóa,  bật dậy tiến  gần cô.
Mặc Kỳ Tinh hồi thần , lập tức quát: “Còn  đó  gì? Tóm lấy nó cho tao!”
Bọn chúng gào lên xông tới.
Thương Huyền Nguyệt uống nốt ly rượu, nhếch môi  lạnh,  dậy vặn vặn cổ tay,  đá văng tên gần nhất.
Sau đó cô lao như chớp tới, vặn gãy tay hai tên khác. Tiếng rắc rắc vang lên, chúng quỳ rạp  đất gào thảm.
“Đồ khốn! Giết con điếm  cho tao!”  
Một cú đá quét bay hai tên,  thêm cú móc chân hạ gục ba đứa còn .
“Ai da! Đau quá!”
“Trời ơi! Gãy xương !”
Tiếng rên la vang vọng cả sàn bar, bốn tên  đánh  lăn lộn ôm chân .
Cô  đòn nhanh như gió, mỗi cú đều chính xác  đủ khiến chúng bất động.
Chỉ  tới mười giây, Mặc Kỳ Tinh   cô đạp xuống đất, cô cầm con d.a.o găm chơi đùa, cúi đầu lạnh lùng hỏi: “Giờ hiểu vì   tát  ?”
Mặc Kỳ Tinh câm như hến,  chỉ vì  đánh, mà còn vì ánh mắt cô quá đáng sợ.
“Không…  .” Cậu  run rẩy đáp.
“Hừ! Đồ ngu.” Thương Huyền Nguyệt khinh miệt liếc  : “Dám động  , thì chuẩn  mất tay .”
Nói , cô dí lưỡi d.a.o sắc bén lên mu bàn tay  .
Mặc Kỳ Tinh cứng đờ  ,  dám cử động.
“Cô… cô   gì?” 
Cậu  ấp úng: “ là em trai của Mặc Kỳ Dự đấy! Cô dám động  ,   sẽ  tha cho cô !”
Thương Huyền Nguyệt  lạnh: “Cậu  xem?”
Cô từ từ đè lưỡi d.a.o xuống, lưỡi d.a.o bén như nước cắt ngay lớp da mỏng, m.á.u lập tức chảy xuống loang đầy áo.
“Á!  sai !” Mặc Kỳ Tinh cuối cùng cũng chịu khuất phục: “Xin cô tha cho !   dám nữa! Không dám nữa !”
Lúc , tại phòng VIP tầng ba, Mặc Kỳ Dự đang thong thả nhâm nhi ly rượu vang,  thấy tiếng ồn bên  thì nhíu mày.
“Chuyện gì ?”
Vệ sĩ lập tức chạy  xem,    cung kính báo cáo: “Mặc tổng, xảy  chuyện . Cậu chủ nhỏ trêu ghẹo một cô gái, bây giờ đang  cô  c.h.é.m tay, ngài mau xem !”
“Cho nó nếm chút đau đớn cũng .” Mặc Kỳ Dự nhàn nhạt .
Giọng điệu  bình tĩnh đến mức như chẳng hề để tâm.