Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn - Chương 44: Ngươi có thấy Kinh Sơn nhà ta không

Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:52:15
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài hôm nay thời tiết , mỗi ngày Tiêu Kinh Sơn đều ngoài săn, điều khiến Mai Tử tò mò, khỏi hỏi: "Tuy trong nhà ai săn, nhưng cũng ít nhiều quy củ, mùa xuân thường ít ngoài săn bắt, vì thời gian còn dài. Sao vài ngày nay siêng năng như thế?"

Lúc nàng hỏi lời , Tiêu Kinh Sơn đang cong lưng dọn dẹp chuồng gà. Hắn chuồng gà lỏng, sửa cho , như mới thể dùng lâu. Khi , Tiêu Kinh Sơn lời cũng biện bác, chỉ là ngẩng đầu Mai Tử : "Được, từ từ ."

Mai Tử cũng để ý, đó nhóm lửa cơm, ai dè qua một hồi Tiêu Kinh Sơn chợt ngẩng đầu : "Ngày mai chúng lên chợ , đem mấy thứ gần đây thu hoạch bán."

Mai Tử gật đầu: "Ừ, lời a."

Ngày hôm , từ sáng tinh mơ hai liền thức dậy, dắt lấy lừa hướng chợ chân núi bên . Trên đường xuống núi thỉnh thoảng gặp vài chỗ băng tuyết tan , chỗ còn kết thành phiến băng mỏng, đường núi trơn trợt lợi hại. Gặp những đoạn như , Tiêu Kinh Sơn liền nắm dây cương để Mai Tử yên , cũng cẩn thận dắt lừa qua.

Vòng vèo từ lúc sáng sớm đến khi ánh mặt trời bắt đầu lộ núi, hai mới đến chợ. Hôm nay bốn bề yên, lúc còn lời đồn cướp (bọn họ thật bọn cướp sớm lương hơn nữa còn tòng quân nhập ngũ), khí trong chợ vắng vẻ, cũng thưa thớt. Tiêu Kinh Sơn sớm cùng mấy quán cơm trở nên quen, bọn họ kiểm tra những thứ Tiêu Kinh Sơn mang đến, vẫn giữ thể diện, sảng khoái nhận.

Bán hết hàng, thu tiền, Mai Tử đang định theo Tiêu Kinh Sơn ngoài. Ai dè Tiêu Kinh Sơn dắt tay nàng quán cơm.

Mai Tử hiểu hỏi: "Muốn ?"

Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử tới cái bàn gần cửa sổ trong quán cơm xuống, lúc mới : "Chúng đến chợ nhiều nhưng đều ở bên ngoài mua vài thứ thôi. Hôm nay thật lâu đến, bỗng nhiên cảm thấy nên mang nàng đây dùng thử cơm nước một chút."

Mai Tử thuận theo, lắc đầu : "Việc nếm thử , ở cơm nước giống , vì nhất định đến đây mà phung phí bạc." Mai Tử đương nhiên , cũng cùng một loại nhưng mua trong tiệm sẽ đắt hơn nhiều. Mặc dù đầu tiên nàng đến đây từng vì hương thơm bốn phía mà âm thầm chảy nước miếng, nhưng nàng nên nghĩ đến mấy thứ . Sau thỉnh thoảng đến đây, tập thành thói quen nên cũng cảm giác gì. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn chợt kéo nàng tới đây ăn cơm, chuyện Mai Tử nghĩ là chuyện thể thỏa sức ăn như ý , mà là đau lòng túi tiền của .

Tiêu Kinh Sơn giảng giải: "Thật cơm ở đây cũng tệ, nàng cứ nếm thử học lấy, chờ khi về nhà thì cho ăn, ?"

Mai Tử lời , gật đầu : "Cũng , chờ học xong cách cơm, trở về liền cho ăn. chúng chỉ nên nếm thử mà thôi, nên lãng phí bạc a."

Tiêu Kinh Sơn đương nhiên đồng ý, lập tức kêu tiểu nhị đây gọi món ăn. Tiểu nhị sớm nhận Tiêu Kinh Sơn , mặc dù thấy lạ vì ăn cơm ở đây, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi, hỏi món gì. Mai Tử còn kịp , Tiêu Kinh Sơn liền tùy tiện gọi mấy thứ, đều là mấy cái tên Mai Tử cũng từng qua.

Trong chốc lát cơm nước dọn lên, Mai Tử cả bàn mùi thơm bốc lên bốn phía, cơm nước đa dạng đủ màu, kinh ngạc đau lòng, khỏi nhỏ giọng oán giận Tiêu Kinh Sơn: "Sao gọi nhiều món như thế , ăn hết đây? Này tốn nhiều bạc a!"

Tiêu Kinh Sơn giơ tay lên, vỗ vỗ má của nàng: "Ngoan, đây vì để nàng học cách nấu ăn , ăn thật ngon, như khi trở về nàng mới thể cho ăn a."

Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhiều thì thể mấy món ngon miệng cho phu quân đây? Suy nghĩ điểm , nàng đành bẩt đắc dĩ Tiêu Kinh Sơn, nhỏ giọng hừ : "Thì tham ăn nên mới vội vàng để học cách nấu của khác."

Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Không sai, đúng là như thế." Vừa , đem đũa trúc đưa tới trong tay Mai Tử.

Mai Tử cách nào, cũng chỉ thể cầm đũa lên, kỹ mấy món ăn bàn. Chỉ thấy trong đó một món cắt mỏng, màu sắc trong suốt, trơn bóng nõn nà, phía còn một chút nước lèo, dụ , liền hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Đây là món gì, từng thấy qua?"

Tiêu Kinh Sơn đáp: "Đây gọi là cá nấu đông, dùng cá hầm lên chế thành nước đó để đông ." Vừa gắp một miếng thả trong chén Mai Tử: "Thử một chút ."

Mai Tử đem khối gọi là cá nấu đông cho trong miệng, nhất thời cảm thấy nó miệng liền tan , mùi thơm ngát tràn ngập môi lưỡi, khỏi vui mừng : "Quả nhiên là ăn ngon!"

Tiêu Kinh Sơn thấy nàng vui vẻ, liền : "Ăn nhiều chút." Vừa gắp thêm mấy món ăn khác đút nàng, tên từng món cho nàng cùng với cách chung chung.

Mai Tử thấy hoa cả mắt, ăn đến lòng cũng thỏa mãn, thấy giảng giải ngạc nhiên lặp lặp , cuối cùng chỉ thể cảm thán : "Thì bên ngoài thể nhiều cách thưởng thức kỳ quái như !"

Này một hồi, Tiêu Kinh Sơn ăn, chỉ lo đút cho Mai Tử. Lúc đầu Mai Tử còn để ý, thấy trong tiệm thỉnh thoảng mấy ánh mắt kỳ quái của khách hàng quăng đây, lúc mới phát hiện Tiêu Kinh Sơn lấy đũa đút cho .

Lập tức nàng quýnh lên, đỏ mặt : "Ta tự ăn , trông nom ." Thật bình thường lúc ở nhà hai bọn họ mật thành thói quen nên cảm thấy . bây giờ ở nhà, hành động của Tiêu Kinh Sơn thể khiến khác kinh thế hãi tục.

Tiêu Kinh Sơn để ý chút nào: "Nàng là nương tử của , đút cho nàng ăn thì ?"

Mai Tử luôn tự chủ kiến nên chỉ thể lảng qua việc khác, giải thích : "Đừng a, ăn no rồi, ăn . Nhiều món như thế, ăn?"

Tiêu Kinh Sơn gật đầu : "Được, cũng ăn." Nói là như thế, nhưng hình như khẩu vị của bây giờ , chỉ tùy tiện nhấc đũa ăn vài miếng liền buông xuống.

Sau đó, cả bàn đầy món ăn ăn xong, Tiêu Kinh Sơn vung tay chọn mấy món thể mang về để gói .

Trên đường về, trong lòng Mai Tử luôn cảm thấy Tiêu Kinh Sơn bây giờ là kỳ quái, khó tránh chút thấp thỏm. Một đường cưỡi lừa nàng nam nhân trầm mặc phía dắt lấy dây cương, nhịn nghĩ, nếu thật thể như cả đời thì bao?

Buổi tối hôm nay về đến nhà, hai tắm một cái lên giường. Tiêu Kinh Sơn cả ngày sa sút, chợt đối với Mai Tử triền miên cách, ôm nàng tất cả tư thế trở qua trở , lăn lộn hơn nửa đêm. Mai Tử càng thêm cảm thấy lạ, thường ngày cũng lúc ôm nàng tận lực lăn lộn, nhưng khi đó luôn ôn tồn quan tâm. Bây giờ vùi dập như , nàng luôn cảm thấy chút điên cuồng, giống như ngựa cởi dây cương, cho Mai Tử kinh tâm.

Vùi dập một phen như thế, Mai Tử cảm thấy mệt mỏi, sụt sùi từ từ ngủ. Nàng mơ thấy nhiều thứ, trong mơ như đang cưỡi ngựa xem hoa, một hồi là cảnh nàng đang ở bên gốc cổ thụ xiêu vẹo tự tử, một hồi là nàng Tiêu Kinh Sơn ôm chặt chẽ trong lòng, chốc lát là nàng cùng Tiêu Kinh Sơn động phòng.

Mai Tử thấy Tiêu Kinh Sơn ở cửa trầm mặc kỹ , nàng gì, với , đây, đây là đêm tân hôn của chúng . Mai Tử cố gắng thế nào cũng chuyện , cổ giống như cái gì đó chặn , thế là nàng gắng sức vùng vẫy, liều mạng vươn tay nắm lấy Tiêu Kinh Sơn, để đây lên giường.

Ai dè Tiêu Kinh Sơn những đến gần, ngược đẩy cửa bước . Mai Tử kinh ngạc, vội vã từ giường bò dậy đuổi theo, ai dè nghiêng như thế, nàng chợt sợ hãi tỉnh dậy, lúc mới đang mơ.

Ác mộng chợt tỉnh, nàng cúi đầu , lúc mới phát hiện giường bên cạnh trống , ảnh của Tiêu Kinh Sơn!

Nàng vung chăn, giầy cũng kịp mang, vội vã đẩy cửa sân. Chỉ thấy ngoài sân bóng , cửa lớn ngoài bên ngoài đóng nhưng then chốt.

Nàng nhớ rõ tối qua cài cửa , bây giờ cửa mở, là Tiêu Kinh Sơn ngoài?

Mai Tử trở nhà vội vã giày vào, đẩy cửa nhanh chân chạy bên ngoài.

Ngày xuân sáng sớm yên tĩnh, đường dường như qua , Mai Tử lo lắng chạy đến bên dòng suối nhỏ, chỉ thấy Hồng Tảo dậy từ sớm đang lấy nước. Nàng chạy qua kéo Hồng Tảo thở hổn hà hổn hển hỏi: "Ngươi…ngươi thấy Kinh Sơn nhà ?"

Hồng Tảo thấy dáng vẻ nàng mồ hôi dầm dề, vội vàng hỏi: "Sao , xảy chuyện gì?"

Mai Tử thở gấp lợi hại, chỉ giữ chặt Hồng Tảo hỏi: "Ngươi thấy ?"

Hồng Tảo thể gì khác : "Thấy a, đây lấy nước, thấy một đang về phía khe núi bên . Ta còn hỏi việc gì , sắc mặt , chỉ . Ta cho là xuống chợ trấn nên cũng để ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/chuong-44-nguoi-co-thay-kinh-son-nha-ta-khong.html.]

Mai Tử lời , vội vàng chạy đến khe núi bên . Nàng chỉ thấy con đường yên tĩnh trầm mặc dẫn đến núi lớn xa xôi.

Trên con đường, một bóng .

Lòng Mai Tử đang căng nãy giờ cuối cùng nặng trĩu, nặng, nặng đến nỗi nàng cảm thấy như đang bên vực sâu đáy.

Nàng từng ở con đường thấy bóng lưng quen rời . Thế là sẽ để nàng thấy bóng lưng rời .

Cho nên hôm nay tiếng nào, ngay cả cái bóng lưng cũng lưu cho nàng?

Mai Tử lặng lẽ con đường thật lâu, cho đến khi mặt trời đỏ rực mọc lên ngọn núi, nàng mới thất hồn lạc phách về nhà.

Tiến sân, con lừa đang đá đá chân, đàn gà đang rù rì thầm thì chuyện tản bộ trong vườn. Ánh mắt Mai Tử từ lừa chuyển đến đàn gà, đó về phía góc bếp.

Nàng chợt nhớ tới lúc mới đến đây, ngày thứ hai thành , lòng nàng thấp thỏm yên mở cánh cửa phía ngoài liền thấy nam nhân cởi trần vung tay chẻ củi bên bếp.

Vẫn là buổi sáng an tĩnh như thế, nhưng nam nhân đó chẻ củi sẽ bao giờ còn nữa?

Nàng khí vô lực phòng, ánh mắt rơi bàn, chỗ đó một bức thư, phía rằng: Gửi Mai Tử.

Mai Tử lập tức rơi nước mắt, lau vội cầm lấy lá thư, run rẩy lấy tay mở .

Thư , quả nhiên là Tiêu Kinh Sơn để cho nàng.

Chắc là sợ nhiều chữ nàng nên bên trong chỉ dùng từ cực kì đơn giản.

"Mai Tử, nàng từng thích ở khe núi bóng lưng quen bước nên hôm nay liền thừa dịp nàng ngủ say lặng lẽ rời . Nàng từng , hi vọng cả đời cứ như trôi qua, trong lòng cũng mong thể ở nơi non xanh nước biếc dắt tay nàng, bạc đầu đến già. Ta đem nàng giao cho khác, càng khi nàng gặp khó khăn ai nắm tay. Ta đem nàng đặt trong lòng bàn tay, tự bảo vệ nàng cưng chiều nàng, nhưng thể như mong . Ta thể rời bỏ quê hương nữa, để nàng một trong phòng trống."

"Lần , ít thì một năm, nhiều thì ba năm. Sau một năm, nếu nàng đợi nữa thì thể tái giá. Sau ba năm thì nàng cần chờ nữa, trong núi đơn thuần phác, bây giờ cũng hòa hợp với nàng nên nàng luôn thể tìm một nam tử nguyện ý yêu thương bảo vệ nàng suốt đời."

"Ta , thôn Bích Thủy là quê hương của , lá rụng về cội, bất luận núi cao nước xa, miễn là còn một thở, sẽ trở về. Lúc về nhà, nếu may mắn nàng vẫn còn ở nhà chờ , nàng liền đem một cành liễu treo đầu tường, thấy liền . Vậy, nếu về mà thấy cành liễu liền nàng tái giá, cũng cần nhà nữa."

"Đầu giường một rương gỗ màu hồng, bên trong là đồ cưới của nàng ngày xưa. Ta bỏ đó một trăm nén bạc, thể đủ cho nàng dùng trong cuộc sống ngày ."

Mai Tử xong, tay chặt chẽ nắm lấy thư, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Nàng sụt sùi gật đầu, trong lòng , , chờ, liền chờ.

Không cần một năm, ba năm, chính là mười năm, ba mươi năm, cũng nguyện ý chờ đợi.

Mặc kệ nóng lạnh, mặc kệ cây liễu sum xuê chỉ còn một cành khô, vẫn luôn nhớ mãi quên treo một cành liễu đầu tường.

***************** là dòng phân cách của nước mắt rơi********************

Bây giờ trong thôn cũng chuyện Tiêu Kinh Sơn rời khỏi, lúc bên góc đường bưng lấy chén cơm ăn cũng thỉnh thoảng về chuyện . Tất cả suy đoán, Tiêu Kinh Sơn chắc là đầu quân nhập ngũ, giúp bọn họ bình định thiên hạ.

"Kinh Sơn , thật là ! Chỉ tiếc cho Mai Tử của chúng , từ lúc thành đến giờ tới một năm cô đơn phòng lẻ bóng trong nhà." Người trong thôn nhắc tới chuyện luôn cảm khái thở dài. Cảm khái Tiêu Kinh Sơn là một trang nam tử, thở dài vì Mai Tử mệnh khổ.

, đối với Mai Tử và nhà Mai Tử càng thêm đồng tình, hơn nữa ngày xưa tất cả đều chịu ơn của Tiêu Kinh Sơn nên thường ngày lúc nhàn rỗi sẽ qua nhà Mai Tử giúp một tay. Đến lúc quan trọng của nhà nông, đều tự lo lấy chuyện nhà của họ. những vị cùng Tiêu Kinh Sơn quan hệ thiết, ví như Trần Hồng Vũ cùng Diêm lão út, trong lúc chuyện ruộng đất vội vàng càng thêm buông chuyện nhà để giúp nhà Mai Tử.

Nếu việc mà xảy lúc thì nhàn ngôn nhảm ngữ bay đầy trời, nhưng bây giờ chẳng những thuyết tam đạo tứ đức, ngược còn giơ cao ngón cái khen ngợi. Cái đó gọi là tri ân đồ báo, lúc Tiêu Kinh Sơn giúp ít, hôm nay nên như thế.

Mai Tử nương mặc dù cuộc sống bây giờ khác hồi xưa nhiều, ít nhất cũng cần lo chuyện ăn uống, nhưng mỗi nhớ tới Mai Tử, con ngươi hồng lên. Nghĩ đến nàng một cô linh linh canh giữ sân nhà vắng vể liền đề nghị nàng đây ở với , như cũng thể dễ dàng chăm sóc. Ai dè Mai Tử chịu. Nàng đây là nhà của nàng và Tiêu Kinh Sơn, nàng đây, mỗi sáng sớm sẽ hái một nhánh liễu treo đầu tường, như , lúc Tiêu Kinh Sơn trở về liền nàng vẫn còn chờ , sẽ hiểu lầm mà rời . Mai Tử nương thế cũng cách nào, chỉ thể mặc cho nàng , lúc trong lòng nhớ nhung thì ba thì năm qua nhà Mai Tử.

Mỗi ngày Mai Tử đều tìm một gốc cây liễu nhỏ treo đầu tường, đến tối, thấy Tiêu Kinh Sơn trở về, liền thuận tay cắm góc tường. Thời gian lâu, góc tường từ từ một gốc liễu thế sống sót, ôm lấy bắt đầu sinh trưởng. Mai Tử thấy , cũng chỉ thể khổ một tiếng, ngược trái tim như gốc liễu bắt đầu đ.â.m rễ bám .

Như thế hạ thu đến, Chu Đào bên đó truyền tới tin tức, nàng thai, mùa xuân sang năm sẽ sinh.

Mai Tử cùng Mai Tử nương cũng vui vẻ Chu Đào. Mai Tử nương nghĩ đến thể Chu Đào khi khó chịu nên càng xách bọc quần áo lên qua bên đó chăm sóc nữ nhi.

Một ngày , Mai Tử dắt lừa khỏi nhà giao cho tiểu A Thu dẫn thăm Chu Đào. Nàng ở khe núi bóng lưng con hai rời , con lừa nhỏ quăng phất hoan khoái cái đuôi, trong lòng tự nhiên khổ sở nữa nổi lên. Nghĩ lúc đó cũng đứa bé, ai dè Tiêu Kinh Sơn cứ như thế rời khỏi, một mụn con cũng từng lưu .

Thật ban ngày Mai Tử cũng tịch mịch, A Kim Hồng Tảo cũng thỉnh thoảng đây chuyện với nàng. Thậm chí A Kim , nếu Mai Tử chuyện gì thì cứ tùy tiện cho Trần Hồng Vũ, mấy chuyện nữ nhân cứ giao cho . Trong lòng Mai Tử cảm kích, nhưng chỉ gật đầu mà thôi, cũng quấy rầy khác như .

Phúc ca lúc đó vì cứu Mai Tử, n.g.ự.c lưu vết sẹo, mùa hè dám để n.g.ự.c trần, nhưng trừ chuyện đó cũng gì bất tiện. Phúc ca thỉnh thoảng sẽ đây, hỏi nàng cần cái gì . Hắn đến hỏi quang minh chính đại.

Mai Tử nhớ tới Tiêu Kinh Sơn lúc lưu bức thư để nàng tái giá, trong lòng sinh khó chịu. Mai Tử hiểu Tiêu Kinh Sơn nghĩ như thế nào, nhưng nàng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn đối với quan hệ của và Phúc ca chút ý kiến, vì mới bày tỏ để nàng tái giá. Thế là trong lòng Mai Tử cảm thấy bực tức Phúc ca, căn bản thấy , đối với chút lạnh lẽo, chuyện cũng tránh .

Phúc ca để ý chuyện , phàm là Mai Tử chuyện, vẫn đây giúp đỡ. Kỳ quái là, chẳng những trong thôn đối với chuyện gì, thậm chí nương tử của Phúc ca cùng cha cũng dáng vẻ gì dị nghị.

Thời gian dài, Mai Tử tránh nhưng , cũng thích , chỉ thể mặc cho gì thì .

Qua thu chính là đông, mùa đông bọn cướp, cũng sói, đương nhiên càng cung thủ tên là Tiêu Kinh Sơn. Mai Tử lâu chợ, nhưng trong thôn cũng chợ. Họ ngóng tin tức bên ngoài, hôm nay hoàng thượng thực sự cùng cái gì Vương gia đó đánh , bên hoàng thượng c.h.ế.t nhiều , nhưng bên Vương gia c.h.ế.t còn nhiều hơn, là Vương gia chắc xong .

Người trong thôn cảm thán trận chiến loạn , những nhà nam nhân đánh giặc ở bên ngoài lo âu. Mai Tử nhà Tiêu Kinh Sơn là một trong đó, tiểu Trần Hồng Vũ cũng là một cái khác, còn con cái những nhà khác trong thôn, họ đều đang ở bên ngoài hoàng thượng bán mạng, trong những c.h.ế.t bên phía hoàng thượng họ ?

Ban ngày Mai Tử trong thôn nhắc tới, còn cố như thèm để ý, thể khéo thế, bọn họ nhất định phúc lớn mạng lớn sẽ chết, sang năm trận chiến sẽ dừng , bọn họ nhất định sẽ trở về. đến buổi tối, lúc một giường to như trở qua trở , nàng vẫn nhịn mà nghĩ, nếu thật trở về, nàng bây giờ?

Tiêu Kinh Sơn để nàng tái giá, nhưng chuyện dĩ nhiên là thể nào. Chưa tới một năm vợ chồng nhưng rễ tình sớm đ.â.m sâu. Cho dù một nam nhân hơn gấp trăm gấp vạn so với Tiêu Kinh Sơn nữa, Mai Tử cũng vẫn theo Kinh Sơn nhà . Với , nam nhân trong thôn , chính là ở chân núi, trong trấn, ai thể so với ?

Mai Tử nghĩ đến đây, trong lòng thở dài, đối diện với lò bếp lạnh như băng, cho dù trở về, nàng cũng sẽ như thủ tiết chờ .

Loading...