Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn - Chương 78: Ta biết rõ là ta yêu nàng

Cập nhật lúc: 2024-11-21 16:12:23
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con ngựa một đường theo bọn họ trở về, ngay từ lúc lên đường nó Tiêu Kinh Sơn dạy bảo ngoan ngoãn . Bây giờ con ngựa bình sinh đầu tiên leo núi, mặc dù chút hưng phấn nhưng lời, Tiêu Kinh Sơn kêu nó dừng nó cũng dám .

Trong lòng Mai Tử vốn còn chứa một tia lo lắng, sợ đường núi va chạm cho đứa bé, nhưng bây giờ con ngựa ôn thuận như thế, bàn tay Tiêu Kinh Sơn lực như thế, lồng n.g.ự.c Tiêu Kinh Sơn khoan dày như thế, thế là tất cả lo lắng cũng theo mây trôi .

Một đường về, ngược gặp nhiều lắm, thế là Mai Tử càng thêm tò mò, trong thôn bây giờ thành cái dạng gì ? Mẹ bây giờ đang cái gì?

Hai một ngựa, nửa ngày thì Tiêu Kinh Sơn sắc trời còn sớm, thấy gần đó tảng đá sạch sẽ cây cổ thụ, liền đề nghị: "Ngừng , thuận tiện ăn chút gì đó."

Mai Tử một lòng về nhà, dừng , thấy thế thì lắc đầu : "Ta mệt, cũng đói ."

Tiêu Kinh Sơn duỗi tay đến eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhô một chút, : "Nàng mệt nhưng con chúng sẽ mệt, bây giờ mặc dù nó còn nhỏ, nhưng cũng ăn chút gì đó a!"

Tiêu Kinh Sơn thế ngược nhắc nhở Mai Tử, nàng ngượng ngùng mím môi : "Trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà, ngược đem nó quên mất! Chúng nghỉ ngơi ."

Tiêu Kinh Sơn xuống ngựa , đó mới cẩn thận đem Mai Tử ôm xuống. Mai Tử , chung quanh một chút, hì hì khẽ một tiếng: "Chàng xem phong cảnh nơi , quen thuộc a!"

Tiêu Kinh Sơn đang cong lưng cầm bộ quần áo sạch trong bọc trải lên tảng đá, lúc thì : "Không chỉ phong cảnh quen mắt, nàng xem, ngay cả khối đá cũng quen mắt."

Mai Tử cúi đầu , suy nghĩ một chút, vui mừng kêu lên: "Ta nhớ ! Lần đầu tiên chúng ngoài núi, chính là khối đá nghỉ ngơi a."

Nàng nhớ tới khỏi chút cảm khái: "Ta nhớ rõ ràng, lúc đó đầu xa nhà, chân nổi bọc nước, buổi tối về nhà đau vô cùng."

Tiêu Kinh Sơn đỡ lấy nàng quần áo trải đá: " , lúc đó nàng ngây ngốc như thế, đau chân thế mà cũng lên tiếng, cứ nhẫn nhịn."

Mai Tử nhớ tới dáng vẻ khi đó, thật sự là tiểu nương tử mới cửa việc đều thấp thỏm lo sợ, nhịn : "Thật vất vả mới khỏi núi nha, cùng xa lạ, e sợ liên lụy , chọc vui, dám cái gì!"

Tiêu Kinh Sơn lấy nước cùng điểm tâm mua ở trấn trong bọc hành lý, : "Nàng gả cho thì chúng chính là vợ chồng, lúc đó nàng thật sự quá xa lạ, đau cũng dám , sợ hãi đến thế."

Mai Tử nhớ tới tình cảnh lúc mới gả cho , nhịn khẽ , xong trách : "Lúc đó quen , dám cái gì! Chuyện trách thì trách quá dọa , thấy thì sợ dám chuyện."

Tiêu Kinh Sơn nàng một cái: "Ta dọa ?"

Mai Tử nhịn , lắc đầu : "Chàng kỳ thật cũng dọa , chỉ là lời đồn về dọa . Chàng xem, một vết sẹo đáng sợ, từ bên ngoài trở về, ở bên ngoài chuyện gì , đều đoán từng cướp ! Lúc đó trừ việc ruộng cái gì cũng hiểu, đời cũng chỉ thấy qua mấy trong thôn mà thôi, thấy như đương nhiên sợ á."

Tiêu Kinh Sơn suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Khó nàng dám gả cho ."

Mai Tử nhớ tới quá khứ, cũng nhịn thở dài: "Khi thật nghĩ nhiều , thầm nghĩ gả liền gả, dù so với c.h.ế.t thì hơn."

Nàng bật , con ngươi cảm kích: "Bây giờ thấy thật may mắn, lúc đó may mà chuyện ngu ngốc mới gặp ."

Tiêu Kinh Sơn cũng dần dần thu nụ , nghiêm túc kỹ Mai Tử bên cạnh, thật lâu đó mới trầm thấp : "Ta cũng may mắn."

Mai Tử thấy gì nữa thì tò mò : "Chàng may mắn cái gì?"

Tiêu Kinh Sơn , ánh mắt chuyển hướng xa xa, đầu xa là núi thu chìm trong sương mù liên miên gồ ghề.

Hắn cúi đầu : "Ta may mắn, sáng hôm đó săn trở về qua nơi đó, cứu nàng."

Giọng chút mơ hồ, nhưng Mai Tử rõ ràng.

Ánh mắt Mai Tử dần dần chút ẩm ướt, nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng : "Lúc đó cưới ?"

Trước Mai Tử hiểu nhiều, cũng sẽ suy nghĩ vì cưới nàng.

Người trong thôn Bích Thủy, bất luận là nam nữ, thành giống như một chuyện hiển nhiên. Đến tuổi, mai trong thôn tới cầu , cô nương mắt một chút, siêng một chút là thể tìm một nhà . Những khó thì cuối cùng rơi trúng nhà gia cảnh hoặc là nhà nam nhân . Trong đó, một bộ phận nam nữ xác thực là vui vẻ, một bộ phận lớn khác vui vẻ hoan hỉ gì, chỉ vì vài mẫu đất vài gian nhà ngói hoặc là một chút đồ cưới, thế là liền gả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nuong-tu-nha-tho-san/chuong-78-ta-biet-ro-la-ta-yeu-nang.html.]

Một gả một cưới, hai một ngôi nhà, gió gió mưa mưa cũng định cả . Phần lớn vợ chồng sẽ hỏi vì , cũng sẽ hỏi yêu yêu. Trà thô cơm nhạt, nồi chén thùng muỗng, sinh con qua ngày, săn b.ắ.n ruộng, việc chuyện loay hoay qua , ai rãnh để hỏi những chuyện xa vời thực tế .

bây giờ, Mai Tử nhiều kinh nghiệm, nàng sẽ nghĩ cưới dạng gì, thậm chí —— rốt cuộc vui hoan hỉ, hối hận hối hận.

Bây giờ Mai Tử , nam nhân mắt trở thôn Bích Thủy như cũ vẻ chất phác, thực từng trải qua nhiều chuyện, từng một đoạn cuộc sống khác, từng thế nào là phồn hoa vinh nhục quyền thế sắc . Một nam nhân như , cái gì thể khiến đặt trong tâm, trong mắt đây.

Núi lớn yên tĩnh, thôn Bích Thủy vắng vẻ, tiểu Mai Tử nho nhỏ, thể may mắn, thể ở cạnh nam nhân như ?

Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn về ngọn núi nơi xa, một nữa trở Mai Tử. Mai Tử bởi vì chú ý tập trung suy nghĩ, thế mà cảm thấy ánh mắt chút nhiệt năng, nhịn cúi đầu.

Tiêu Kinh Sơn dời mắt, Mai Tử cảm thấy ánh mắt càng lúc càng tỏa nhiệt.

Rõ ràng là vợ chồng già, nhưng lòng Mai Tử lý do run nhẹ, nàng nhịn cắn cắn môi.

"Mai Tử. . . . . ." Hắn kỹ hai má đỏ hồng của nàng, cúi đầu kêu tên nàng.

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng cảm khái nên lời, giống như ngàn ngôn vạn ngữ phong phong sương sương liên miên tuế nguyệt cũng tan rã thấp thoáng trong đó.

Mai Tử vì gọi một tiếng trầm thấp, khinh hoảng ngẩng đầu: "Ừ, ."

Mặc dù thường ngày nàng ngây ngốc, nhưng ngay lúc nàng cũng hiểu tất nhiên lời với .

Tiêu Kinh Sơn kỹ Mai Tử, ánh mắt cháy bỏng mà thâm tình, giọng thậm chí chút khàn khàn: "Mai Tử, nàng nhớ chuyện đường kể cho nàng ?"

Mai Tử nhẹ gật đầu một chút, chuyện Tiêu Kinh Sơn cùng hoàng hậu , hết với nàng .

Tiêu Kinh Sơn thở dài thật nhẹ: "Trước khi nàng vùi sâu trong vòng tay của hoàng thượng với một câu cuối cùng, vẫn nhớ kỹ như cũ."

Mai Tử từng Tiêu Kinh Sơn nhắc tới chuyện , nhịn lạ lùng hỏi: "Nàng cái gì?"

Ánh mắt Tiêu Kinh Sơn chuyển hướng xa xa: "Nàng nàng từng cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ yêu nàng , đáng tiếc , nàng là một tâm với nữ nhân, căn bản yêu là gì."

Mai Tử , nhịn tức giận phản bác: "Nàng thể thế, cực kỳ tâm!" Ít nhất đối với Mai Tử, Tiêu Kinh Sơn tâm là .

Tiêu Kinh Sơn , kỹ Mai Tử : " nàng yêu."

Mai Tử lập tức ngốc , vội vàng cúi đầu, lắp ba lắp bắp : "Này, cũng . . . . . ."

Tiêu Kinh Sơn nhíu mày, trầm nhẹ hỏi: "Nàng ?"

Mai Tử cúi đầu cơ hồ thấp đến cổ, lắc đầu nhỏ giọng : "Yêu là cái gì, hiểu ."

Tiêu Kinh Sơn chợt hỏi: "Vậy nàng yêu ?"

Mai Tử chỉ cảm thấy mặt của "Oanh bùm" một tiếng bùng cháy, nàng : "Ta… . . . . . ."

Có lẽ lúc nàng bắt đầu hỏi Tiêu Kinh Sơn vấn đề , trong lòng lờ mờ ước chừng lòng . bây giờ vấn đề Tiêu Kinh Sơn hỏi trực tiếp như , nàng chỉ khiếp đảm e thẹn khẩn trương.

Lần , ngay cả ngẩng đầu Tiêu Kinh Sơn một chút nàng cũng dũng khí.

Mặc dù bọn họ sớm da thịt chi , mặc dù bọn họ sẽ cùng cả đời, nhưng nhắc tới vấn đề , nàng vẫn còn e thẹn giống như cô gái nhỏ mới gả cho .

Lúc hai má đỏ bừng, bên tai ù ù, nàng chợt cảm thấy hướng nhích gần hơn một chút, thậm chí nàng còn cảm nhận thở ấm áp sớm quen thuộc.

Hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng đem nàng ôm lòng, đặt ngực, ở bên tai nàng thấp giọng : "Nàng yêu, lúc đó nàng đúng . mà bây giờ ——"

Giọng của càng trầm thấp: "Bây giờ, rõ là yêu nàng."

Loading...