Tiểu Phu Quân Nhà Nông Ngọt Ngào Một Chút - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:41:45
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu xuân cỏ xanh chim én bay lượn, vạn vật hồi sinh, Đô Vân Gián cũng chính thức nhậm chức Huyện lệnh Thục Dương.
Thục Dương ở phía Tây Nam, khí hậu ẩm ướt, vật sản phong phú. Huyện lệnh Thục Dương tiền nhiệm thăng chức, nên Đô Vân Gián mới xin điều tới đây. Nhậm chức nửa tháng nay, y vẫn luôn bận rộn ở nha môn huyện, thường là nửa đêm mới về nội trạch.
La Tuy Tuệ cho hài t.ử b.ú xong đang dọn dẹp giường chiếu, thấy tiếng động liền đầu , thấy Đô Vân Gián vẻ mệt mỏi đẩy cửa bước . "Chàng về."
Đô Vân Gián thấy cảnh , trong lòng lập tức trở nên an yên, trái tim mệt mỏi bỗng chốc sống động trở .
Y tiến lên vài bước, ôm La Tuy Tuệ lòng, khẽ thở một . Thì , khi về đến nhà dùng giọng dịu dàng hỏi han khiến lòng ấm áp đến .
Y khẽ "Ưm" một tiếng, "Ta về , Lan Nhi ?"
"Thất Nương đưa , hài t.ử còn bé nên ngủ nhiều." Rời khỏi lồng n.g.ự.c Đô Vân Gián, nàng cởi y phục cho y : "Chàng mệt lắm ?"
Đô Vân Gián dang tay mặc nàng , lắc đầu : "Vẫn , chỉ là mới nhậm chức, cần xem xét nhiều hồ sơ hơn, qua vài ngày nữa sẽ thôi."
La Tuy Tuệ đương nhiên , chỉ là gần đây y sớm về khuya, vẻ mệt mỏi gương mặt y, nàng chút đau lòng mà thôi.
Xếp gọn quần áo y , nàng chỉ phòng trong, "Nước nóng chuẩn từ lâu , mau tắm ."
Đô Vân Gián tẩy rửa, La Tuy Tuệ thấy tiếng nước chảy từ bên trong truyền , đầu bàn trang điểm chải tóc.
Tắm rửa xong, hai ôm giường. La Tuy Tuệ lắng nhịp tim định bên tai, khóe môi càng lúc càng sâu, nàng khẽ động , dán sát Đô Vân Gián hơn.
" , A , là công t.ử của Ngự sử, chuyện là ?"
La Tuy Tuệ ngẩng đầu lên, trong màn đêm, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, như tiềm ẩn vô ánh .
Đô Vân Gián đối diện với ánh mắt nàng, giọng trầm thấp, chậm rãi : "Nàng ?"
La Tuy Tuệ khẽ chớp mắt, nhớ hai gặp Đô Vân Gián trong kiếp lẫn kiếp đều mấy . Y là một công t.ử nhà giàu, con quan , lưu lạc bên ngoài, còn sống t.h.ả.m như , chắc chắn là ẩn tình.
Nàng cứ tra hỏi như , chẳng khác nào xát muối vết thương của y. Nghĩ đến đây, nàng vùi đầu lòng Đô Vân Gián, lắc đầu : "Không , mệt mỏi cả ngày , ngủ thôi, cũng ngủ ."
Đô Vân Gián rủ mắt phụ nữ đang rúc trong lòng , chút hiểu lý do nàng truy hỏi, nhưng đó đều là chuyện qua.
Y thừa nhận, y từng hận, từng đau đớn, từng bất lực, từng giãy giụa, nhưng tất cả qua . Ngược , giờ đây y dũng cảm đối diện với quãng thời gian thê lương đó.
Y giơ tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại tinh tế của La Tuy Tuệ, giọng nhàn nhạt: " ."
Người trong lòng lên tiếng, chỉ ôm chặt eo y hơn.
Không từ lúc nào, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu phòng trong, rải xuống một vệt sáng trắng trong.
Giọng Đô Vân Gián bình tĩnh, nhưng mê hoặc lòng .
"Năm mười ba tuổi, y thăng chức Ngự sử, dẫn và mẫu về quê tế tổ. Trên đường về kinh, đúng lúc đó năm Can Châu hạn hán, lưu dân vô . Bọn họ đói đến mức mắt đỏ ngầu, vỏ cây, rễ cỏ, đất vàng đều trở thành thức ăn của họ. Có những đói quá, liền chia ăn thịt những kẻ c.h.ế.t đói, hoặc đổi con cho mà ăn. Suốt dọc đường, hài cốt la liệt khắp nơi. Khi qua một con quan đạo, xe ngựa của lưu dân bao vây..."
Trước xe ngựa đều lưu dân chặn , xe ngựa của bọn họ thậm chí còn bao vây, ngựa kinh hãi, trong xe hất ngã xuống đất. Mẫu hất văng cửa xe ngựa, lưu dân thấy điên cuồng kéo giật nàng, lôi nàng xuống.
Ta vội vàng kéo mẫu , nhưng Đào Thị tay hiểm độc. Ta và mẫu đều Đào Thị đẩy xuống xe ngựa. Ta và mẫu ngã xuống đất, lưu dân lôi kéo. Ta trơ mắt xe ngựa xa.
Ta thấy đôi mắt đỏ hoe của Đô Vân Thăng và ánh mắt hoảng sợ xen lẫn sự giải thoát, khoái cảm mà thể hiểu của Đào Thị. Nàng nhẫn tâm đóng sập cửa xe ngựa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/chuong-108.html.]
Ta và mẫu lưu dân lôi , thể chống cự nổi, thậm chí lưu dân còn đ.á.n.h vì tranh chấp. Mẫu đau khổ cầu xin những đó đừng hại , nhưng bọn họ đều đói đến đỏ mắt, còn nhân từ thương hại gì.
Ta trói cây, tận mắt thấy mẫu lưu dân sát hại, phân thây mà ăn thịt. Máu của nàng đựng bát, da thịt của nàng bọn chúng từng chút từng chút ăn bụng, xương cốt của nàng bọn chúng nhai nát, nuốt trôi...
Ta những đó phát tiếng thở dài thỏa mãn tham lam, ánh mắt cuồng nhiệt quét qua tới lui. Ta , chính là bữa ăn no nê tiếp theo của bọn chúng.
Đô Vân Gián bình tĩnh kể , cứ như đang thuật câu chuyện của khác, bàn tay y nhẹ nhàng vuốt ve vai La Tuy Tuệ.
"Mặc cho lóc, giãy giụa thế nào cũng vô ích, giữa đêm, c.ắ.n đứt dây thừng nhảy xuống sông, mới thoát khỏi sự truy đuổi của những đó mà bảo mạng sống. bọn buôn cứu, bán qua bán vài , đó thì gặp nương tử."
"Cái gì mà Ngự sử công tử, thèm, nếu thể, chỉ là một bình thường."
Thân thể La Tuy Tuệ co rút, nàng khẽ nức nở, n.g.ự.c Đô Vân Gián ướt đẫm một mảng. Nàng ôm chặt eo Đô Vân Gián, một lời. Nàng gì.
Đô Vân Gián ôm chặt La Tuy Tuệ, cằm tựa đỉnh đầu nàng, khẽ thì thầm: "Nương tử, may mắn nàng, cũng chỉ còn một nàng thôi."
Vậy nên , y sẽ nắm chặt buông tay.
La Tuy Tuệ vùi trong n.g.ự.c y, gật đầu thật mạnh, nàng thút thít hít một , "Chàng còn , đừng sợ, sẽ luôn luôn ở bên ."
"Không chỉ , còn Thập Nguyệt. Ta và Thập Nguyệt sẽ bảo vệ thật ."
Đô Vân Gián khẽ một tiếng, cả lồng n.g.ự.c cũng rung lên. Chàng đáp: “Được.”
……
Kinh thành Ngự Sử phủ.
Đào Thị mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch kinh hãi kêu lên vùng dậy khỏi giường, kinh động đến Đô Ngự Sử đang ngủ bên cạnh. Chàng nhíu mày Đào Thị đang mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt hoảng sợ, bực bội : “Sao gặp ác mộng nữa ? Nếu t.h.u.ố.c công hiệu thì đổi sang đại phu khác xem .”
Chàng chống xuống giường rót cho Đào Thị một ly nước, trong lòng cũng chút hổ thẹn.
Năm xưa, từ khi mẫu t.ử Đô Vân Gián đám lưu dân bắt , Đào Thị mắc chứng tâm bệnh. Suốt những năm qua, đêm nào nàng cũng gặp ác mộng, thường xuyên khiến cũng ngủ yên .
Đào Thị uống nước, hồi phục chút thể lực, lời cảm ơn hai mới xuống ngủ . Không lâu , bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn, nhưng Đào Thị chẳng dám ngủ nữa.
Cứ nghĩ đến cảnh trong mơ, phụ nữ đầy m.á.u bóp cổ nàng bắt nàng đền mạng, nàng thể chợp mắt.
Kể từ năm đó đẩy bọn họ cho đám lưu dân, ác mộng từng dứt. Người phụ nữ quả thực là quỷ cũng buông tha cho nàng .
Đào Thị hừ lạnh một tiếng, nàng chẳng sợ ả. Nàng là sống sờ sờ, chẳng lẽ sợ một kẻ c.h.ế.t? Hơn nữa, còn là một c.h.ế.t còn cả hài cốt.
Nàng nắm chặt chăn, thầm trong lòng: “Tỷ tỷ yêu quý của , cần sốt ruột, sẽ sớm đưa bảo bối nhi t.ử của tỷ đến đoàn tụ cùng tỷ thôi.”
Sáng hôm , Đào Thị liền vội vàng hỏi Đô Vân Thạnh: “A Thạnh, chuyện , thể trì hoãn nữa?”
Đô Vân Thạnh quầng thâm mắt Đào Thị mà phấn son cũng thể che giấu, trong lòng hiểu rõ, lẽ nàng gặp ác mộng . “A nương cần lo lắng, Đô Vân Gián thể về nữa .”
Ánh mắt rơi một hư vô nào đó, đôi mắt giống Đô Vân Gián đầy rẫy hàn quang lạnh lẽo.
Hắn tìm đến tổ chức sát thủ trứ danh nhất giang hồ, hạ lệnh truy nã . Đô Vân Gián xuống phía Nam, dù mọc cánh cũng khó thoát.