Tiểu Phu Quân Nhà Nông Ngọt Ngào Một Chút - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:45:49
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đô Vân Gián bóng lưng vui vẻ của nữ t.ử biến mất trong màn đêm, nhẹ nhàng khép cửa sổ . Khóe mắt nhếch lên tràn ngập sắc hồng, đáy mắt long lanh như nước, ý phụ thânn chứa. Nàng luôn thể dễ dàng điều khiển hỉ nộ bi ai của .
Một bát canh nóng sưởi ấm đêm thu lạnh lẽo , cũng cho tâm trạng bồn chồn, phiền muộn của trở nên an .
Chẳng trách nam t.ử đời say mê việc hồng tụ thiêm hương. Cảm giác thực sự tuyệt.
Trải qua nhiều năm lưu lạc, những tháng ngày chính là cuộc sống mà kiếp hằng mơ ước.
Chàng hy vọng những ngày sẽ luôn như bây giờ, năm nối tiếp năm, ngày nối tiếp ngày, bình dị mà ấm áp.
Hôm nay thời tiết nắng ráo, trời thu cao vời vợi, Đô Vân Gián hiếm hoi thời gian rảnh rỗi ở nội trạch bầu bạn với La Tuy Tuệ và hài tử.
La Tuy Tuệ xích đu, Đô Vân Gián nhẹ nhàng đẩy, hình uyển chuyển của nữ t.ử bay lên theo, vạt áo và chiếc khăn choàng lụa màu tím cánh tay vẽ nên một đường cong tuyệt trong trung.
Bên cạnh, tiểu Thẩm Lan trong nôi, tít mắt, trong miệng ngừng ê a .
La Sinh bước chân vội vã, cầm một phong thiệp mời đưa cho Đô Vân Gián. Chàng cầm lấy liếc qua, hóa là đại thọ bảy mươi tuổi của mẫu Tri Châu Cao Kiệt.
La Tuy Tuệ dừng xích đu , hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì ?"
"Thọ thần bảy mươi tuổi của Cao lão phu nhân, cần đến chúc mừng một phen." Đô Vân Gián gấp thiệp , giọng điệu nhàn nhạt, ngước mắt La Tuy Tuệ. "Đó là mẫu của Tri Châu đại nhân Cao Kiệt."
La Tuy Tuệ gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Có cần chuẩn thọ lễ gì , quy củ nào ? Thiếp sẽ chuẩn ."
Đô Vân Gián suy nghĩ một lát: "Không cần quá long trọng, là ."
La Tuy Tuệ hỏi: "Thiếp đến đây gần một năm rưỡi, Tri Châu Sùng Châu là một vị quan thanh liêm hiếm , danh vọng cao trong lòng bách tính, chúng thể sơ suất."
Đô Vân Gián xong nháy mắt, vẻ mặt nghiêm túc của La Tuy Tuệ, một nụ nhạt hiện lên khuôn mặt điềm tĩnh của .
Chung sống với La Tuy Tuệ nhiều năm, cũng phần nào hiểu nàng. Nàng dường như luôn mang một tâm lý kỳ lạ đối với thế nhân, đề phòng cảm thấy đời vẻ như nhiều, mâu thuẫn.
Cõi đời , gì nhiều đến thế, chẳng qua kẻ đều khoác lớp da để mê hoặc chúng sinh mà thôi. Nàng, quá lương thiện, nếu bên cạnh, e rằng nàng sẽ thế đạo gặm đến mức còn một mẩu xương tàn.
Chàng thể thiếu nàng.
Còn về vị cấp trực tiếp của , Đô Vân Gián gặp vài , y là khéo léo, từng trải, là lão luyện trong quan trường, ngày thường cũng kín đáo, bề ngoài tới mức điêu luyện, ít nhất thường khó mà tìm . Y, ít nhất là bộ dạng như dân Sùng Châu vẫn truyền miệng.
Người đời , ai mà chẳng hai mặt, chỉ xem tâm tính của mỗi mà thôi.
Đêm đến, La Tuy Tuệ hớn hở chọn nhiều món quà phù hợp, cuối cùng hai vợ chồng chọn một pho Ngọc Quan Âm khai quang thọ lễ, trang trọng mà mất địa vị.
Ngày sinh thần của Cao lão phu nhân, vì chuyện hài t.ử nên La Tuy Tuệ , Đô Vân Gián chỉ dẫn theo La Sinh và Kiều Thất đến Tri Châu phủ từ sớm. Cao Kiệt là quan chức hành chính cao nhất của Sùng Châu, mẫu y thọ cao, đến chúc mừng chỉ tăng chứ giảm.
"Hạ quan mắt Cao đại nhân, Cao phu nhân." Đô Vân Gián chắp tay hành lễ.
"Đô đại nhân, mời mau, mời trong. Hôm nay nếu điều gì sơ suất mong lượng thứ." Cao Kiệt chừng bốn mươi tuổi, dù lớn tuổi nhưng dung mạo vẫn nho nhã, mang theo nụ hân hoan, trông giống một trưởng bối hiền lành thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/chuong-117.html.]
"Đại nhân khách khí ." Hai hàn huyên xong, Đô Vân Gián theo tiểu đồng đến tiền sảnh, đường gặp gỡ nhiều quen.
Cao phu nhân bóng lưng Đô Vân Gián rời , khó hiểu phu quân : "Phu quân vì ưu ái vị Đô huyện lệnh đến ?"
Cao Kiệt gật đầu tiễn Giả phú thương trong, trầm giọng : "Vị Đô đại nhân tuy chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, nhưng là đại công t.ử của Đô Hách Chử, Ngự Sử Đài. Không mặt hòa thượng cũng mặt Phật."
Cao phu nhân gật đầu, trong đầu chợt nghĩ điều gì đó: "Vị Đô đại nhân trông trẻ, kết hôn ?"
Cao Kiệt khẽ nhíu mày, mặt vẫn tươi , tiếp tục : "Nghe Đô Vân Gián là Thám hoa ân khoa năm ngoái, tuổi trẻ tài cao. Còn về hôn phối, hẳn là . Nương t.ử hỏi điều chi?"
"Ngọc nhi năm nay cũng mười sáu tuổi , giờ đến tuổi tìm hiểu. Thiếp thấy hai khá xứng đôi, phu quân thấy thế nào?" Cao phu nhân nóng lòng thử.
Nữ nhi của bà, Cao Ngọc Lan, sinh dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, tài nghệ song . Hai năm nay bà luôn để mắt tới những nam t.ử đến tuổi kết hôn, nhưng vẫn ai phù hợp. Hôm nay gặp Đô Vân Gián, bà mới cảm thấy chỉ nam t.ử tuấn, khí chất phi phàm như thế mới xứng với con gái .
Cao Kiệt ngẩn , suy tư một lát mới : "Chuyện vội, đợi dò hỏi thêm tính."
Cao phu nhân thấy hy vọng, vội vàng vui vẻ đáp lời.
Bữa tiệc mừng thọ kéo dài cho đến khi ánh trăng lên cao, Đô Vân Gián mới trở về nhà với rượu thoang thoảng.
La Tuy Tuệ đỡ tắm rửa, canh giải rượu hầm sẵn trong bếp cũng vặn. Đô Vân Gián uống canh giải rượu xong mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
"Sao uống nhiều đến ?" La Tuy Tuệ vuốt lưng Đô Vân Gián, mày nhíu chặt.
"Nương t.ử đừng lo lắng, vi phu say ." Hôm nay Đô Vân Gián thực sự uống ít rượu. Chàng mới nhậm chức, hôm nay ít phú thương cự giáp và một võ tướng, vài lượt hàn huyên thì uống nhiều hơn.
Ở một diễn biến khác, Cao Kiệt cũng say bí tỉ, Cao phu nhân và mấy nha phục vụ y thu dọn xong là nửa đêm.
"Đô Vân Gián và Ngọc nhi hợp , phu nhân hãy tìm khác xem , đừng vội." Cao Kiệt mơ màng xuống giường.
Cao phu nhân dừng tay đắp chăn cho y, ngạc nhiên : "Sao ? Có vị Đô đại nhân ?"
Cao Kiệt "ừ" một tiếng, : "Đô Vân Gián kết hôn hơn năm năm, một đứa con trai. Ngọc nhi thể tiểu cho ."
"Thì là ." Giọng Cao phu nhân đầy tiếc nuối, khó khăn lắm mới gặp một nam t.ử trẻ tuổi tài giỏi, ngờ kết hôn. Bà xuống giường, thắc mắc: "Vị Đô đại nhân trông tuổi lớn, kết hôn sớm như ?"
Cao Kiệt nghỉ một lát mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, y lật : "Cụ thể cũng rõ lắm, nhưng tin tức từ kinh thành truyền về, Đô Vân Gián những năm đầu vì lý do nào đó mất tích vài năm, mãi đến ân khoa năm ngoái mới nhận tổ quy tông. Có lẽ kết hôn trong những năm mất tích đó."
Cao phu nhân thở dài, đành bỏ cuộc. Vì hôn sự của con gái, hai năm nay tóc bà cũng bạc ít.
Con gái Cao Ngọc Lan là đứa con út của bà, là cô con gái duy nhất, từ nhỏ cả nhà yêu thương hết mực. Giờ đến tuổi gả chồng, hai năm nay bà luôn để ý đến những nam t.ử tuổi.
Ảnh vẽ gửi đến bao đợt, con gái bà e lệ xem ít, nhưng tổng thể ai lọt mắt xanh. Hoặc là tài sắc mà gia thế, hoặc là gia thế mà tài sắc, tóm là nào khiến bà lòng.
Thôi , dù vẫn còn thời gian, bà sẽ từ từ tìm hiểu, nhất định sẽ tìm mà con gái yêu thích.