Tiểu Phu Quân Nhà Nông Ngọt Ngào Một Chút - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-12-09 07:46:09
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không lâu khi La Sinh rời , La Tuy Tuệ bưng đồ ăn đêm trở về, một bát hoành thánh nóng hổi, thơm nức mũi.
Đô Vân Gián bóng dáng xinh đang bận rộn bàn, vòng tay dài ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, cúi đầu khẽ ngửi. Giữa thở là mùi cỏ thơm ngào ngạt.
"Nương tử, xa nhiều ngày, nàng nhớ vi phu ?"
Cảm nhận thể nóng bỏng lưng, kiều khu La Tuy Tuệ run lên, nàng tự sắp xếp bữa ăn, siết c.h.ặ.t t.a.y , thấp giọng đáp: “Ta nhớ , nhưng lo cho nhiều hơn.”
Sợ thương, sợ đau, càng sợ đao kiếm vô tình, lỡ sơ suất. Nàng chỉ hận bản là nữ t.ử tài văn võ song , mang tuyệt kỹ như trong tiểu thuyết, thể cùng kề vai chiến đấu, san sẻ phần nào gánh nặng.
Nàng xoay , hai bốn mắt . Đô Vân Gián hiểu rõ biến động trong lòng La Tuy Tuệ, cảm nhận sự bất an của nàng, cánh tay ôm lấy eo nàng siết chặt hơn, giam giữ nàng trong lồng n.g.ự.c .
Lông mày giãn vẻ ôn hòa, bàn tay vuốt ve má nàng hồng nhuận, khẽ thở dốc, giọng trầm thấp quyến luyến, khiến lòng rung động: “Ta cũng nhớ nàng.”
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng lưu luyến từ lâu, quấn quýt rời.
Hai mật hồi lâu, La Tuy Tuệ mới đỏ mặt giãy dụa thoát khỏi vòng tay , kéo chỉnh cổ áo xộc xệch, che vẻ xuân tình đang hiển hiện.
Đô Vân Gián khẽ một tiếng, vùi đầu tai nàng, nhẹ nhàng điều hòa thở.
Chốc lát, giọng mềm mại ngọt ngào của La Tuy Tuệ vang lên bên tai: “Đêm khuya, dùng chút thức ăn , lát nữa sẽ tặng một bất ngờ.”
Đô Vân Gián khựng , ngẩng đầu áp trán trán nàng, đối diện với đôi mắt híp , ý tứ hàm chứa của nàng. Trong lòng rung động, yết hầu tự chủ mà lên xuống: “Bất ngờ ư?”
Giọng trầm khàn như rơi xuống đầu tim, nghịch ngợm một phen, giờ đây mặt La Tuy Tuệ nóng bừng, nàng cố tỏ bình tĩnh, lén hôn một cái lên đôi môi mỏng ướt át của .
“Lát nữa sẽ !”
Tiếng hôn vang vọng khắp căn phòng trống trải. Đôi mắt sáng rực, hề che giấu tâm trạng lúc , khẽ đáp lời.
Trong gian, năm tháng tĩnh lặng, nước chảy róc rách. La Tuy Tuệ dẫn Đô Vân Gián kho chứa, hiệu bảo .
Đô Vân Gián chần chừ một lát, đẩy cánh cửa thô sơ . Bên trong, cả nhà ba họ Đô đang ngã ngửa mặt đất vô cùng chật vật, rõ sống c.h.ế.t.
Hắn sững sờ ở cửa.
Thì là . Hắn từng nghĩ nàng đem những kẻ đến nơi đây, thảo nào, mặc kệ bên ngoài lật trời lật đất, đào sâu ba thước cũng tìm thấy tung tích, quả thực thần quỷ .
Hắn vốn nghĩ Đô gia sớm chạy trốn ngoài, cần tốn công sức tìm kiếm, giờ thì .
Hắn ở cửa trầm, trong lòng mềm mại ấm áp.
Đây quả thực là một món quà bất ngờ lớn.
Đêm đó loạn quân gây rối, tình cảnh hiểm nguy như thế, nàng đưa ba về bằng cách nào. Nữ t.ử mặt hình nhỏ nhắn, mặt còn mang nét ngây thơ đáng yêu, trong mắt , nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, cần che chở bảo vệ.
Nào ngờ, nàng thể lặng lẽ đến mức vì .
La Tuy Tuệ thấy sững sờ , nắm c.h.ặ.t t.a.y , bèn giải thích: “Đêm đó vô cùng hỗn loạn, loạn quân đốt phá g.i.ế.c chóc khắp nơi. Ta sợ bọn họ c.h.ế.t oan, bèn giam giữ họ ở đây, tùy xử trí.”
“Đa tạ nương tử.” Đô Vân Gián siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngàn lời vạn ý quy về một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/chuong-136.html.]
Đời nàng vợ, chính là sự cứu rỗi lớn nhất trong cuộc đời khốn khổ và dài đằng đẵng của .
Nàng thậm chí thể thấy tiếng nghẹn ngào, vỗ vỗ tay , khẽ thu liễm ánh mắt : “Chàng cứ xử lý , lát nữa sẽ đến đón .”
Nhìn nàng chu đáo lưng rời , Đô Vân Gián cúi đầu vang.
Tiếng sảng khoái đ.á.n.h thức mấy đang hôn mê bên trong.
Đào Thị đói đến mức hoa mắt chóng mặt, sức cũng còn. Bà gắng gượng mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến mắt bà đau nhói.
Ở cửa, một bóng dáng cao lớn thon dài chậm rãi tiến đến. Bà theo bản năng cầu cứu, hé miệng, trong cổ họng khô khốc khản đặc đứt quãng phun hai chữ: “Cứu .”
Đô Vân Gián mấy ngổn ngang, chật vật đến cực điểm đất, khỏi khẩy tiếng.
Ba y phục xốc xếch, mũ đội đầu nghiêng ngả, xem bỏ đói lâu, môi nứt nẻ, dáng vẻ yếu ớt vô lực, ngay cả mở miệng cũng vô cùng khó khăn.
Đô Vân Thịnh tỉnh ngay khoảnh khắc Đô Vân Gián đẩy cửa. Hắn nhắm mắt, tiếng của , đột nhiên cơn giận bốc lên trong lòng.
Hắn mở mắt sang. Trong ánh sáng lấp lánh bụi trần, nam t.ử vận cẩm y ngọc đai, hình ngọc lập, dáng vẻ quân t.ử phong nhã cao cao tại thượng. Nghĩ bản hiện giờ, như ch.ó nhà tang, trở thành tù nhân chân .
“Ngươi bây giờ chắc đắc ý lắm nhỉ!”
Người phụ nữ cũng giam bọn họ ở . Hắn giãy giụa hồi lâu, tốn nhiều sức lực, nhưng sợi dây trói vẫn cách nào cởi .
Nàng còn cho bọn họ thức ăn, ngay cả một ngụm nước cũng . Nơi vô cùng yên tĩnh, màn đêm, thời gian dường như ngưng đọng, khiến phát điên.
Đô Vân Gián giữ dáng vẻ ung dung, lời Đô Vân Thịnh , hứng thú đáp: “Ngươi sai, hiện giờ quả thực đắc ý.”
Hiền thê ở bên, kẻ thù gần ngay mắt, kết cục kiếp đổi, thể đắc ý cho .
Đào Thị thấy giọng Đô Vân Gián, lập tức tỉnh táo , khản giọng gào thét: “Ngươi cái đồ nghiệt chủng, dùng thủ đoạn hạ tiện như thế, cùng với tiện nhân bắt chúng đến đây, ngươi sợ Bệ hạ c.h.é.m đầu các ngươi ...”
Đô Vân Gián , vẻ mặt ôn nhuận lập tức lạnh như phủ một tầng băng giá, quét mắt Đào Thị đang mở miệng cuồng ngôn, như thể đang một vật c.h.ế.t.
Hắn nhấc chân đá eo Đào Thị. Bà lập tức bay bổng lên , đ.â.m tường rào phát tiếng “bịch” nặng nề. Tiếng la mắng của Đào Thị cùng với một tiếng rên đau đớn đột ngột dừng , một ngụm m.á.u phun đất, bà ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Đô Vân Gián nhanh chóng thu hồi ánh mắt như thể thấy thứ gì dơ bẩn, thèm để ý đến Đào Thị bất tỉnh nhân sự nữa, thong thả mở miệng : “Ngươi tính là thứ gì, cũng xứng gọi phu nhân của .”
Đô Ngự sử tiếng rủa xả của Đào Thị tỉnh giấc, tỉnh dậy còn đang mơ màng thấy cảnh Đào Thị đá bay, lập tức kinh hãi tan nát cõi lòng, gầm lên một tiếng: “Nghịch tử, hỗn xược!”
Ông mắt đỏ ngầu, Đào Thị đang đất hôn mê, mặt mày tái mét, co quắp cơ thể gầm gừ thở dốc dữ dội.
Đô Vân Thịnh thấy , mắt nứt như chảy máu, gân xanh nổi lên cổ: “A nương!”
Hắn mắt đỏ ngầu giãy giụa bò về phía Đào Thị, nhưng mấy ngày nay giọt nước hạt cơm nào, thêm chân tay bất tiện, chỉ bò một đoạn ngắn thở dốc thôi.
Hắn đầu Đô Vân Gián, nghiến răng nghiến lợi : “Có chuyện gì thì cứ nhắm !”
Đô Vân Gián vẻ mặt dịu một chút, Đô Vân Thịnh đang phủ phục đất như thể một con kiến.
Hắn chậm rãi xổm xuống, vạt áo trải rộng đất, tựa như một đóa hoa Quỳnh đang từ từ nở rộ: “Ngươi vì đây dung túng các ngươi hết đến khác ?”