Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-08-29 16:19:33
Lượt xem: 218

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở doanh trướng, Cố Hiển Thành tùy tiện ném thánh chỉ sang một bên, khác tiếp chỉ đều một mực nâng niu cung kính, chỉ sợ một chút sơ suất nào. Còn thì , ở trong mắt , thánh chỉ cùng cái nạng cũng khác là bao, lập tức liền ném qua một bên.

Sau đó, đưa tay ốm lấy Tống Điềm.

Chỉ là thành công, Tống Điềm tránh , sắc mặt phức tạp .

Cố Hiển Thành: “ Nàng tức giận ?”

Lúc giọng của còn là giọng điệu kiêu ngạo ương ngạnh mới , mà trở nên đầy thận trọng.

"Ta cũng đầu của lão hoàng đế phát điên cái gì, cái thánh chỉ cũng chỉ nhận một nửa, nàng cũng thấy mà ."

Tống Điềm : "..."

Nàng mặt : "Ta tức giận."

Nàng tư cách gì để tức giận chứ.

Cố Hiển Thành cẩn thận cảm thụ một chút, đầu đau, n.g.ự.c đau.

Ừm, tức giận, nhưng vẫn thấy ủy khuất.

Hắn tiếp tục tìm để nắm tay nàng, Tống Điềm vẫn cho nắm. Cố Hiển Thành chậc một tiếng, dùng thêm lực, lúc mới kéo , chỉ là vẫn còn chút giận dỗi.

Cố Hiển Thành thở dài: "Sợ gì chứ, nàng từng qua một câu , trời cao hoàng đế xa, ngài nếu đem phái tới nơi , thì cũng nên đạo lý . Đợi đến khi về kinh thì và nàng sớm thành , bệ hạ thể như thế nào ? !"

Có thể như thế nào ... ?

Tống Điềm mím môi gì.

đó là bệ hạ.

Chỉ cần một ý niệm, đầu còn thể rơi xuống đất, càng gì huống gì chỉ là một cọc hôn sự nhỏ nhoi...

Trong lòng Tống Điềm chua xót thôi.

Nàng sớm cách giữa hai vốn cách xa , nhưng trong lòng nàng vẫn còn ôm ấp chút may mắn, nghĩ rằng, hiện thực đả kích sẽ đến nhanh như ...

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tống Điềm đỏ lên vì tuyệt vọng.

Sắc mặt Cố Hiển Thành lập tức tối sầm.

“ Sao nàng nữa ?” Hắn thực sự sợ hãi, đưa tay lên xoa mặt nàng, Tống Điềm hung hăng hất tay , Cố Hiển Thành vững, “ Bụp” một cái ngã xuống đất, Tống Điềm hoảng sợ, lập tức bước tới đỡ : "Ngài chứ? ! Ta cố ý ..."

Cố Hiển Thành một da dày thịt rắn, một chút xíu cảm giác đau nào.  thấy nàng vội vàng như , hăn lập tức nghĩ tới chiêu quê mùa nhưng tác dụng của Phúc Quý , giả vờ suy yếu kêu lên: "Đau."

Tống Điềm khẩn trương, lo sợ hỏi: “ Đau ở ? Để gọi đại phu.”

“ Không cần.”

Cố Hiển Thành lập tức kéo .

“ Đau mông.”

Tống Điềm: “….”

"Không, nàng giúp xoa —— "

Hắn mới một nửa, Tống Điềm mạnh tay bịt miệng!

Trong mắt Cố Hiển Thành tất cả đều là ý .

Lúc Tống Điềm thật sự giận , để ý tới , thẳng lên, đang định rời , Cố Hiển Thành vội vàng kéo , nơi nào động tới miệng vết thương, rên lên một tiếng.

Lúc Tống Điềm mới sẽ lừa nữa .

"Ta chuẩn bữa tối , chuyện ngài gọi Phúc Quý ."

Nói xong, liền vén rèm lên ngoài, Phúc Quý ở bên ngoài vui vẻ tiến lên đón, ngờ thấy mắt của Tống trù nương đỏ bừng, khỏi sửng sốt.

Phúc Quý đúng là vô tri , còn hỏi: "Đại tướng quân, Tống trù nương vui thế ?"

Người , Cố Hiển Thành khổ một tiếng, nhưng giả vờ.

"Ngươi gọi quân y đến, bản tướng khỏe."

Phúc Quý lời nào còn dám chậm trễ, liền chạy thục mạng.

--

Tống Điềm cũng thật sự lập tức trở về việc, chỉ là giờ phút trong lòng nàng quá loạn, trong lúc nhất thời yên tĩnh một .

Hôm nay tạo thành cho nàng quá nhiều kích.

Bệnh cũ của đại tướng quân…

Thánh chỉ từ kinh thành truyền đến…

Nàng cảm giác giờ đây đầu óc nàng cuồng hỗn loạn , cho nên mới vội vàng ngoài. Sau khi rời khỏi doanh trướng, Tống Điềm cũng vội trở phòng bếp mà đến một nơi ít qua .

nghĩ tới, thế mà Tô Chinh cũng đang ở đây.

“ Tống trù nương .”

Điềm Cô đầu, thấy thì ngẩn cả .

"Tô đại nhân ."

Tô Chinh mỉm tới: "Tống trù nương hình như vui lắm nhỉ?"

Lúc Tống Điềm thực sự là gượng nổi, hơn nữa tiếp xúc một thời gian khá dài , trong lòng nàng nàng đối với vị  đại học sĩ cũng chút kính trọng, vì thế lễ phép , cũng phản bác.

“ Vừa , thấy cách của đại tướng quân , thật sự chấn động, tuổi trẻ thật ." Tô Chinh .

Tống Điềm sửng sốt, vì ông chủ động nhắc đến chuyện , nên nàng cũng hỏi một chút : “ Tô đại nhân , ngài là một vị đại nhâ  quyền cao chức trọng trong triều, dân phụ thỉnh giáo ngài một chút, mới xảy tình huống như ... Bệ hạ chuyện sẽ tức giận ?"

Tô Chinh mỉm nàng, cũng giấu diếm: "Kỳ thật chuyện mới , lớn , chính là kháng chỉ. Kháng chỉ chính là tội chết, bất quá..."

Tống Điềm sắc mặt trắng bệch: "Bất quá cái gì?"

"Đại tướng quân cho ngươi ? Ở trong lòng bệ hạ, cực kỳ coi trọng đại tướng quân , cho nên thánh chỉ mới chút mập mờ, chút sơ hở, lưu một đường sống, chính vì đường sống , cho nên việc cũng thể là chuyện nhỏ."

Tống Điềm : "Ta hiểu... Hết thảy đều ở một ý niệm của bệ hạ..."

Tô Chinh vui mừng nàng: " là như thế."

Tống Điềm trầm mặc .

Tô Chinh cũng im lặng một lúc : “Bất quá, theo thấy, ý định của Bệ hạ quả thực là triệu đại tướng quân về kinh là bản thưởng đó sẽ tứ hôn, rời kinh cũng bệ hạ đề cập tới việc ."

Tống Điềm: “ Thật ...”

Tô Chinh trong lòng thở dài, nhưng mặt biểu hiện : "Bất quá, ngươi cùng tướng quân trở về, bệ hạ cũng sẽ cân nhắc nặng nhẹ việc  ngươi chăm sóc đại tướng quân lâu như , sẽ ủy khuất ngươi ."

Trong chớp mắt Tống Điềm liền hoảng hốt: "Sẽ ủy khuất ... Là ý gì... ?"

Tô Chinh gì nữa.

Đầu Tống Điềm ong ong, thăm dò hỏi: "Ý đại nhân là... Bệ hạ sẽ xem phân thượng, để thất , ... ?"

Tô Chinh trong lòng liên tục thở dài.

Ông do dự hồi lâu, đang mở miệng, thì Tống Điền đột nhiên , lau nước mắt: "Đại nhân cần thêm nữa."

“ Hôm nay hỏi điều , là vượt quá giới hạn , đại nhân cứ xem như từng hỏi qua .”

Nói xong, Tống Điềm liền nhấc chân , nàng đầu , nên đương nhiên thấy mặt Tô Chinh hiện lên một tia hổ thẹn.

Hồ Kỵ từ nơi nào : "Aizz, bậy a... cái loại hành vi của ngươi, tương lai về trời sẽ Nguyệt lão ghi lên một bút đó nha ."

Tô Chinh cau mày trừng mắt Hồ Kỵ, hừ một tiếng: “ Là dùng gậy đánh uyên ương đấy, ngươi bớt ở đây mát !”

Hồ Kỵ khổ: "Ngươi đoán nàng sẽ thế nào ? Là hồi kinh, tiếp nhận sự thật , là cao chạy xa bay?"

Tô Chinh về phương xa, thở dài:: "Ta cũng ... Kỳ thật nếu lòng ác độc, thì thể để nàng thẳng , nhưng thật sự đành lòng, cứ để chính nàng lựa chọn ... Bất quá theo hiểu của đối với tiểu trù nương , nàng tuy sinh thấp, nhưng mười phần cốt khí , sẽ dễ dàng trở thành thất của khác ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-94.html.]

Hồ Kỵ rủ mắt: “ Nếu như , ngươi tính thế nào ?”

“ Vậy thì nhất định chăm sóc thật , sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của nàng , gay cả khi bệ hạ đồng ý.”

Hồ Kỵ nhấp một ngụm rượu, : “Cũng gần như .”

Hai chuyện, Tô Chinh vì trong lòng tâm sự, sinh cái gọi là cảnh giới chi tâm, tự nhiên cũng chú ý tới cách đó xa, ở góc tường một đôi giày đen.

---

Tống Điềm ngơ ngác về nhà bếp.

Mọi ở nhà bếp cũng sớm về chuyện xảy ở chủ trướng hôm nay, cả một đám kích động nhày nhót như khỉ ! Chỉ chờ Tống Điềm về liền vui vẻ vây quanh nàng.

Trà Đào Cam Sả

"Điềm Điềm tỷ! Là tỷ thật ! Thật sự tỷ và đại tướng quân ở cùng một chỗ? !"

"Khó trách ! Ta cứ cảm thấy đại tướng quân đối Điềm Điềm tỷ đặc biệt , giống với những khác ! Sao tỷ sớm nha!"

đúng ! Chuyện xảy từ khi nào !”

Mọi nhiệt tình vây quanh Tống Điềm, ngươi một câu một câu, mặt đều tràn ngập nụ , nhưng trong lòng Tống Điềm lúc chứa đầy tâm sự, nàng miễn cưỡng , ứng phó vài câu.

Có lẽ Tiểu Điệm tâm tình nàng chỗ nào đó đúng, liền đem mấy vấn đề đều chặn hết .

"Đều trở về việc ! Điềm Điềm tỷ hôm nay chiếu cố đại tướng quân cả ngày, chắc chắn là chút mệt mỏi!"

Mọi ân cần : “ , mau về nghỉ ngơi .”

Tống Điềm cảm kích Tiểu Điệp.

Trên đường trở về, Tiểu Điệp cùng nàng.

"Điềm Điềm tỷ, cảm giác hình như tỷ đang vui ? Chuyện hôm nay chúng đều cả , tỷ suy nghĩ nhiều quá ? Bệ hạ cũng chuyện của đại tướng quân và tỷ, nếu , khẳng định tác thành cho hai nha."

Tống Điềm liếc Tiểu Điệp, bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ với sụ đơn thuần của bọn họ, nhưng hiện tại Tống Điềm chỉ yên tĩnh một , nên mỉm : “ Ta , cảm ơn nhé.”

Tiểu Điệp: "Hai chúng mà còn khách khí gì!"

Hai cùng về, lúc Tống Điềm thật sự là mệt mỏi, nhanh về tới doanh trướng để nghỉ ngơi, nhưng ai hai vòng qua chỗ rẽ, liền thấy một ảnh quen thuộc đang .

Mạnh Thiệu đang ở cách đó xa, ánh mắt phức tạp Tống Điềm .

Trong lòng Tống Điềm thắt , lòng dâng lên một loại dự cảm .

Mạnh Thiệu lên : "Ta chuyện với ngươi."

Tống Điềm thở dài, liếc mắt Tiểu Điệp: “ Muội việc .”

Tiểu Điệp “ Haizzz” một tiếng.

Sau khi Tiểu Điệp rời , Tống Điềm mệt mỏi hỏi: “ Có chuyện gì ?”

Mạnh Thiệu tiến lên một bước, phức tạp nàng, hỏi: “ Chuyện hôm nay , là thật ?”

Tống Điềm: “ Phải, là thật.”

Mạnh Thiệu nàng chính miệng thừa nhận, nhưng vẫn tin.

"Ngươi... bắt đầu từ lúc nào cùng với đại tướng quân ở bên ?"

Tống Điềm một cái, : “ Chuyện … hình nhưng liên quan đến Mạnh tướng quân.”

Tống Đièm ít khi dùng giọng điệu cứng rắn như khi chuyện với khác. Một là vì Mạnh Thiệu cứ năm bảy lượt đến tìm nàng, hai là vì giọng điệu của cũng cứng nhắc, cứ như là đang tra hỏi nàng, ba là vì, hiện tại nàng thật sự đang mệt.

Quả nhiên, khi những lời , trong mắt Mạnh Thiệu lóe qua một tia đau xót.

Tống Điềm: “ Nếu chuyện gì thì .”

Nàng đang định rời , thì Mạnh Thiệu đột nhiên : “Ngươi và đại tướng quân khả năng ."

Tống Điềm dừng bước chân.

Nàng đầu, chậm rãi nhíu mày.

Mạnh Thiệu hít một thật sâu, : “ Vừa ngươi và Tô đại nhân chuyện thấy hết .”

Tống Điềm chậm rãi mở to mắt , tựa như là chút thể tin .

“Những lời Tô đại nhân đều là sự thật, Bây giờ đại tướng quân đang ở biên quan, đương nhiên thể hứa hẹn với ngươi, nhưng đến kinh thành, nhiều chuyện bất do kỷ, chẳng lẽ ngươi thật sự... Muốn thất ?"

Đôi môi Tống Điềm run rẩy.

Là nàng đang tức giận.

“ Ngươi lén khác chuyện ?”

"Ta cố ý lén, chỉ là lúc ở trong quân bỗng nhiên việc , tìm ngươi hỏi cho rõ ràng."

Tống Điềm đầu tiên  gặp chuyện vô lễ như , nàng ngắt lời Mạnh Thiệu, : “Trước rõ ràng, là bởi vì kính trọng Mạnh tướng quân cũng hùng bảo vệ đất nước, nhưng chuyện hôm nay, quả thật cho quá thất vọng ! Không sai, sự thật đúng là như ngươi thấy đó, ái mộ đại tướng quân, cùng với ngài ở chung một chỗ, mặc kệ là đến cuối cùng mong thể thực hiện , đây đều là chuyện riêng của , cùng với Mạnh tướng quân liên quan gì, tưởng, đủ rõ ràng chứ."

Mạnh Thiệu nàng thật sâu, mắt vành mắt dần dần đỏ lên.

Tống Điềm hít một thật sâu: “ Trước đây với ngươi, với ngươi lương phối , ngươi cho là tham vinh hoa phú quý cũng , nghĩ khác cũng . Kính xin Mạnh tướng quân, mau chóng quên . "

Nói xong, Tống Điềm liền chuẩn xoay rời , khi nàng mới bước một bước thì Mạnh Thiệu bỗng nhiên : "Cái c.h.ế.t của Cố Yển gì đó kỳ quái!"

Tống Điềm đột nhiên dừng , đầu với vẻ khó tin.

Mạnh Thiệu chăm chú nàng, lặp một : “Cái c.h.ế.t của Cố Yển gì đó kỳ quái!"

"Ngươi, ngươi cái gì... ?"

"Kể từ , lúc ngươi tên phu quân của ngươi , ngày đêm điều tra, đại tướng quân thể tra tin chết, cũng thể. đúng."

Môi Tống Đièm mấp máy, quả thực kinh ngạc đến mức nên cái gì cho .

“ Quyển Chiến lược quân sự đó xem qua . Thứ nhất, chữ đó và chữ ở phía rõ ràng cùng một . Nếu cả hai đều như thì thể đổi giữa chừng, nhưng chỉ riêng trang của Cố Yển, ngươi cảm thấy kỳ lạ ?"

"Tất nhiên, chỉ riêng việc cũng thể kết luận điều gì. Còn một lý do nữa là, hỏi nhiều chiến hữu và xác định rằng trận chiến xảy tại Hoàng Mai Sơn ba năm đtử thương vô . Hoàng Mai Sơn thì dễ phòng thủ mà khó công phá, quân địch lúc đó cũng đạt cái gì . Sau khi trận chiến phát sinh, đầy hai canh giờ, viện quân đến, nên tất cả các binh sĩ hy sinh đều thi thể, khả năng gì còn sót . Ngươi... bao giờ nghi ngờ điều ?"

Tống Điềm sắc mặt cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời nên cái gì, nàng Mạnh Thiệu, thật lâu mới hỏi: Tại ... ngươi tốn công sức điều tra cái ?"

Mạnh Thiệu hít sâu một : “ Ngay từ đầu, khi tra tin chết, cũng tiên đến tìm ngươi, nhưng trực giác nhắc nhửo cái gì đó đúng. Cho nên nghĩ, đợi tìm hiểu rõ ràng sự tình đến tìm ngươi, chỉ là nghĩ đến…”

Tống Điềm hiểu.

Nàng : “ "Ta cảm kích hết thảy những gì mà ngươi cho , nhưng vẫn là câu , cần ."

"Trước ngươi cự tuyệt , lấy lý do là vì phu quân ngươi ! Vì đến đại tướng quân, liền thể ngoại lệ!"

Tống Điềm thật sự là điên mất.

“ Bời vì trong lòng ngài a !” Nàng gần như là nâng tông giọng lên khi lời , nàng xong, Mạnh Thiệu rõ ràng sửng sốt, đáy mắt càng thêm đỏ hơn.

"Dưa hái xanh ngọt, ngươi vì chịu hiểu ?" Tống Điềm thật sự đây nữa, nàng bình tĩnh , lạnh lùng : "Tóm , giữa ngươi và tuyệt đối khả năng. Chuyện liên quan đến Cố Yển, cũng liên quan đến đại tướng quân. Mạnh tướng quân, gặp cứ xem như quen .”

Điềm Cô xong liền rời , dừng . Mà Mạnh Thiệu vẫn im tại chỗ, bóng lưng nàng thật lâu....

--

Tống Điềm doanh trướng, đầu óc tung lên.

Hôm nay xảy quá nhiều chuyện, khiến nàng vô cùng lúng tứng , nên thế nào. Đón Tiểu Bảo về, khi hai con tắm rửa sạch sẽ, nàng trằn trọc trăn trở, suy nghĩ từng chuyện xảy hôm nay.

Đầu óc cuồng.

Kể từ khi phát sinh chuyện ở huyện Võ Công, Liễu Thấm, Ngô Vương, Mạnh Thiệu...Hết chuyện khso chịu đến chuyện đáng ghét khác cứ nối gót mà tới, nàng thật sự mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, nửa đêm, một luôn luôn mạnh khẻo, ít khi nào ốm như Tống Điềm mà đột nhiên sốt cao…

Nàng sốt đến mơ mơ nàng màng, uống ước, sợ lạnh, trong lòng còn ủy khuất...

Hết thảy khó chịu như thủy triều vọt tới, nàng nhịn cuộn giống như một con tôm nhỏ mà nức nở , cũng qua bao lâu...

Đột nhiên, một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên trán nàng.

Sau đó, hình như đến bên cạnh nàng, hình như đó lo lắng, hình như đó tức giận. Rồi đó, một cái khăn ấm áp đặt lên trán nàng, bênh cạnh truyền đến tiếng bước chân tới tới lui lui quy luật, một lát , môi của nàng bỗng nhiên cạy , một trận kích thích cay đắng ở trong khoang miệng tràn ——

Tống Điềm sặc liên tục ho khan, tiếp theo chậm rãi mở mắt .....

Loading...