Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 113: Mười vạn điểm, ai đưa thì đó là đồ ngốc
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:55:35
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Chước gật đầu: "Muội biết rồi."
Mục Dự Chu vui vẻ nói: "Biết là tốt."
Tiểu Kiếm: "?"
"Ngươi biết cái gì rồi?"
Nó chẳng biết gì hết!
Tô Chước: "Dựa vào sư phụ chứ còn gì nữa."
Không thì Bát sư huynh mới chừng này tuổi, sao có thể kiếm được mười vạn điểm tích lũy?
Các sư huynh của nàng mặc kệ đời như vậy mà vẫn mạnh như thế cũng không phải là không có lý do.
Trong bí cảnh, có rất ít người bỏ cuộc.
Không chỉ Tô Chước mà ngay cả các đệ tử tinh nhuệ của nội môn cũng bắt đầu bùng nổ thực lực.
Lúc giao chiến với yêu thú ngũ phẩm, người đứng xem tuy nhiều, nhưng các đội ngũ chủ lực đều tập trung toàn bộ tinh thần vào việc săn g.i.ế.c yêu thú.
Tin tức có đồng môn thu thập giúp bọn họ.
Suốt một buổi chiều, Tô Chước chăm chú dõi theo ngọc phù.
Cứ mỗi canh giờ trôi qua, điểm số trên ngọc phù lại tăng vọt.
Đến chạng vạng, một đệ tử của Đệ Nhất Vực thậm chí đã đạt trăm vạn điểm, vượt qua nàng chiếm lấy vị trí đầu bảng.
Võ Tu dẫn động linh khí thiên địa khi chiến đấu, dễ khôi phục linh lực sau khi hao kiệt hơn Pháp Tu. Thêm vào đó, Đệ Nhất Vực người đông thế mạnh, đôi khi còn biết đoàn kết, nên thành tích này cũng không có gì khó hiểu.
Đánh cả buổi chiều, Tô Chước nằm duỗi dài trên cây: "Mặc kệ đi, vào ba hạng đầu là được."
Nàng chỉ muốn có vé vào Thí Luyện Cốc.
Chẳng có chấp niệm gì với hạng nhất.
Mục Dự Chu: "Lần này tông môn cũng hào phóng đấy, có năm bí cảnh vừa hay rút trúng một cái nhỏ, yêu thú chẳng có mấy con, muốn lấy ngọc phù chỉ có cách cướp của người khác... Đúng rồi, Tiểu Cửu, muội có biết mỗi một ngọc phù của đệ tử đáng giá một nghìn điểm không?"
Tô Chước mở to mắt, đột nhiên quay đầu: "Cái gì cơ!"
Nghĩ đến việc đã bóp nát bao nhiêu ngọc phù, nàng bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, nàng đã lãng phí bao nhiêu điểm vậy!
"Dù sao thì kẻ đứng đầu cũng chỉ có hai loại, hoặc là kẻ mạnh nhất, hoặc là kẻ nham hiểm nhất. Giết sạch rồi cướp một đống ngọc phù, chạy trốn đến khi nào trưởng lão đích thân ra tay bắt lấy đệ tử bị mất ngọc phù mới thôi..."
Mục Dự Chu cảm khái: "Năm đó lão Lục mới chín tuổi đã cướp đến mức cả thế giới truy sát hắn, hehe."
Tô Chước: "..."
Lão Lục mới chín tuổi đã “lão lục”* thế này rồi.
*Lươn lẹo, gian xảo
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Chín tuổi đã tham gia Bí Cảnh Thí Luyện, nếu nàng có thiên phú như thế thì nàng cũng nằm lười luôn.
Nửa đêm, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, Tô Chước lại tái xuất giang hồ, tiếp tục săn g.i.ế.c yêu thú.
Bảng xếp hạng trên ngọc phù mở rộng ra trăm hạng.
Điểm số bắt đầu thay đổi theo thời gian thực.
Trên bầu trời đêm, trên lưng cự ưng, có một chiếc ghế dựa. Mục Dự Chu cuộn mình trên đó, ôm kiếm ngủ ngon lành.
Tô Chước đứng trên đầu chim ưng, cúi mắt nhìn về phía núi rừng mờ tối.
"Ơ?"
Nàng nhìn về phía ánh sáng lờ mờ phía trước bên phải.
"Gào..."
Tiếng thú gầm xuyên qua giữa núi rừng, lông mày của Mục Dự Chu khẽ động, giọng nói vô cùng tỉnh táo: "Yêu thú tứ phẩm."
Tô Chước chỉ huy: "Đi bên đó."
Cự ưng chuyển hướng, lao vút qua hàng chục dặm.
Trong vùng núi, yêu thú đang bị ba đệ tử vây hãm.
Những đệ tử chưa tham chiến ngẩng đầu nhìn về phía cự ưng, ánh mắt đầy địch ý.
Cả buổi chiều đều là những màn bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, “đen ăn đen” và nhìn người khác bị “đen ăn đen”, Tô Chước đã quá quen với quy trình này.
Nàng nhảy xuống từ trên cao, Nhật Nguyệt kiếm trong tay tắm mình dưới ánh trăng, thân kiếm trong suốt như dải lụa trắng.
"Là ngươi!"
Một tên đệ tử hét lên.
Tô Chước không nói gì.
Khi vừa chạm đất, lòng nàng khẽ động, nhìn về con yêu thú giữa đám người.
Kiếm Ý xuất vỏ.
Nhật Nguyệt Kiếm chợt lóe sáng, trong mắt những đệ tử có tu vi thấp hơn, thanh kiếm dường như chưa từng rời tay Tô Chước.
Một kiếm.
Yêu thú bỗng nhiên gầm lên một tiếng, hồn thú vỡ nát!
Những đệ tử vây g.i.ế.c nó đều trở tay không kịp, chỉ có một người vô thức nhặt lấy ngọc phù rơi ra.
Mọi người kinh hãi nhìn Tô Chước.
"Đây là kiếm kỹ?!"
"Má nó! Kiếm pháp này đã đến trình độ cỡ nào rồi vậy!"
Trước đó, cảnh Mục Dự Chu dùng kiếm c.h.é.m hung thú đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ, để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
Giờ phút này, bọn họ nhất thời không thể phân biệt được Kiếm Ý đáng sợ như này liệu có còn đáng sợ hơn nữa được không.
Phải biết rằng, thậm chí họ còn không cảm nhận được chút linh lực nào trong nhát kiếm này.
Chỉ dựa vào Kiếm Ý để g.i.ế.c địch?
Hay linh lực đã tinh luyện đến mức cực hạn, đến mức không lộ ra ngoài dù chỉ một chút?
Tô Chước đưa tay về phía bọn họ: "Đưa ngọc phù đây, là ta g.i.ế.c nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-113-muoi-van-diem-ai-dua-thi-do-la-do-ngoc.html.]
Đệ tử: "..."
Mười vạn điểm, ai đưa thì đó là đồ ngốc.
Tô Chước cũng không vội, thu tay lại, chậm rãi nói: "Ồ, các ngươi là người của Đệ Nhị Vực."
Một đệ tử đáp: "Phải thì làm sao?!"
"Ồ, ta vẫn còn nhớ ngươi."
Tô Chước nhìn chằm chằm hắn ta.
Giang Tức Trạm: "..."
Tô Chước: "Ngươi đã từng cướp của ta đúng không?"
Giang Tức Trạm: "Ngươi còn sợ ta cướp chắc? Mà ta có cướp được đâu!"
Tô Chước: "Ta là người thù dai, trừ khi ngươi đưa ta hai mươi vạn điểm, nếu không ta sẽ không chỉ nhớ kỹ mà còn cướp lại của ngươi."
"Đệ Nhị Vực nghĩa khí ngút trời, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu nhỉ, các ngươi có nhiều điểm như vậy, ta thực sự rất ngưỡng mộ…"
Đám đệ tử xung quanh lùi lại nửa bước.
Giang Tức Trạm sốc nặng: "Hai mươi vạn điểm? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?!"
"Ngươi cũng muốn ta cướp?"
Mặt Tô Chước đầy vẻ ngạc nhiên nhìn hắn ta.
"Vậy thì ta sẽ không khách…"
Lúc này, tên đệ tử lúc nãy nhặt ngọc phù đột nhiên nói: "Đưa thì đưa! Sau này không được động vào Đệ Nhị Vực bọn ta nữa!"
Vẻ mặt của Giang Tức Trạm như thể đang bị xẻo thịt vậy.
Chỉ có hắn ta cướp người khác, đây là lần đầu tiên hắn ta bị cưỡng đoạt thế này đấy.
Hai ngọc phù tứ phẩm vào tay.
Tô Chước hiếm khi thành thật nói: "Cảm ơn, các ngươi đúng là người tốt."
Thế yếu sức mỏng, không dễ dàng gì.
Chỉ có thể dùng lý lẽ.
Đệ tử Đệ Nhị Vực: "..."
Trên không trung, cự ưng bỗng nhiên cất tiếng kêu dài.
Tô Chước hơi nheo mắt lại: "Các ngươi gọi người tới?"
Thấy đã bại lộ, một đệ tử dứt khoát giơ tay, tung một tín hiệu sáng rực lên.
Linh quyết nổ tung trên bầu trời như pháo hoa rực rỡ.
"Cho ngươi một cơ hội cướp thêm càng nhiều điểm tích lũy đấy."
Giang Tức Trạm nghiêm túc nói: "Các vực khác cũng có rất nhiều điểm tích lũy, đừng nhắm vào chúng ta nữa!"
"Bọn họ sẽ đến rất nhanh thôi, ngươi chờ chút... Ồ không, đến rồi kìa."
Gần đó vừa hay có linh mạch, vị trí đóng quân của các vực nội môn không xa cũng không gần, chạy đến đây cũng không mất bao lâu.
Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác ư.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước: "..."
"Vậy thì ta phải cảm ơn các ngươi rồi."
Đám đệ tử cũng không ngờ thế mà nàng lại không chạy, ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng thực sự muốn cướp sao?
Kiếm ảnh lướt qua.
Đệ Nhất Vực vội vàng đến.
Không lâu sau, Đệ Tam Vực, Đệ Tứ Vực lần lượt tiếp đất.
Khu rừng vốn trống trải bỗng nhiên đông nghịt người.
Một đệ tử nhíu mày nhìn Đệ Nhị Vực: "Tín hiệu này của ngươi là có ý gì?"
Theo ước định, chỉ khi bị đàn yêu thú tứ phẩm tập kích mới được phát tín hiệu này.
Đệ Nhị Vực đang làm trò ngớ ngẩn gì vậy?
Giang Tức Trạm lên tiếng: "Nàng ấy có trăm vạn điểm, chẳng lẽ không mạnh hơn một đàn yêu thú?"
Ngươi cũng biết nàng mạnh hơn yêu thú à?
Khóe miệng người nọ giật giật.
Chỉ trong chốc lát, các đội trưởng đối mắt nhìn nhau.
Tựa hồ đạt thành thỏa thuận gì đó.
Một người trầm giọng nói: "Chia đều ngọc phù."
Dù không cướp được ngọc phù, loại bỏ một đối thủ g.i.ế.c yêu thú nhanh như vậy cũng là một việc tốt.
Nếu không, nàng mà nổi hứng đi cướp bóc một trận thì công sức cả buổi chiều của mọi người coi như đổ sông đổ biển.
Mặt Tô Chước tràn đầy hào hứng ngẩng đầu, đang định nói gì đó với Mục Dự Chu.
Bỗng nghe một giọng nói truyền đến: "Tiểu Cửu, ta không làm vướng chân muội nữa, ta đi trước đây."
Vừa dứt lời, kiếm quang lóe lên trên lưng cự ưng, bóng người biến mất.
Đệ tử: "..."
Lúc này mọi người ở đây mới phát hiện ra hắn.
Hóa ra nãy giờ, cự ưng thấy tình hình không ổn đã lặng lẽ trốn lên ngọn núi gần đó, khí tức thực sự quá thấp, đến nỗi người trên lưng chim ưng cũng không có cảm giác tồn tại.
Nhưng mà, đây là xem thường bọn họ hay là đánh giá cao bọn họ vậy?
Nói là xem thường bọn họ nhưng người này thực sự đã chạy mất, nói là đánh giá cao bọn họ nhưng hắn lại để sư muội của mình ở lại, một thân một mình đối mặt với cả đám người.
Bảo rằng sư huynh của Tô Chước sợ bọn họ, bọn họ thực không tin.
Đây là kẻ có thể đánh bại dị chủng Hung thú đấy!