Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 124: Đánh người mà cũng tán gẫu được

Cập nhật lúc: 2025-06-16 11:52:20
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Ta không có liên quan gì đến gia tộc các ngươi, ngươi nhớ kỹ điều đó."

Mục Dự Chu giẫm một chân xuống, đạp thẳng lên mặt Thượng Quan Nghị, nghiêm túc nhắc nhở: "Ngươi chỉ là tôn tử của Đại trưởng lão, tu vi lại kém cỏi. Dù thanh niên trong tộc có c.h.ế.t sạch cũng chưa đến lượt ngươi kế thừa vị trí gia chủ. Nếu vậy thì gia chủ hại ngươi làm gì?"

Lúc này Thượng Quan Nghị đã nửa tỉnh nửa mê, đầu óc rối bời.

Lý lẽ thì là như vậy nhưng kẻ này lại cố tình bỏ qua điểm quan trọng nhất - hắn ta là con cháu chính thống cuối cùng của Đại trưởng lão! Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến hắn ta trở thành mục tiêu rồi.

Kẻ nào muốn Đại trưởng lão tuyệt hậu nhất thì chính là kẻ muốn g.i.ế.c hắn ta nhất.

Vậy... là ai?

Hắn ta chưa kịp nghĩ ra thì đã hoàn toàn ngất đi.

Tô Chước: "..."

Bát sư huynh của nàng thật có tài đổ dầu vào lửa.

Mục Dự Chu ngẩng đầu nói: "Tiểu Cửu, muội đi trước đi."

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, từ lúc bắt cóc đến lúc đánh ngất chỉ mất một khoảng thời gian ngắn. Nhưng nơi này không xa, sau một trận náo loạn chắc chắn sẽ có người đến ngay.

Tô Chước hiểu ý: "Nhổ cỏ tận gốc?"

Mục Dự Chu: "..."

Bị phát hiện rồi.

Theo ấn tượng của hắn, tiểu sư muội của mình chưa từng ra tay tàn nhẫn đến mức này.

Lần trước, khi phế bỏ thần hồn của thánh nữ tại tiên yến, nàng cũng không g.i.ế.c thẳng tay.

Dù gì Tô Ly Ly cũng mang danh thánh nữ, phế bỏ tu vi thì coi như kết thúc ân oán, nhưng nếu g.i.ế.c ngay tại chỗ thì chẳng khác nào tát vào mặt thánh địa, rất khó thu xếp hậu quả.

Lần đó, bọn họ cho rằng tiểu sư muội lựa chọn như vậy là vì đại cục, cũng có thể là vì nàng vẫn còn chưa đủ nhẫn tâm.

Nếu đổi lại là bọn họ ra tay, chắc chắn bọn họ sẽ diệt sạch mầm họa.

Chỉ tiếc, Tô gia quá mức cưng chiều Tô Ly Ly, thậm chí đến mức có phần cực đoan.

Mục Dự Chu suy nghĩ một chút, nói: "Hắn ta đáng c.h.ế.t nhưng muội cứ về trước đi. Ta xử lý xong sẽ về ngay."

Những chuyện trước đây không thể nói hết trong một hai câu.

Tô Chước cũng không hỏi nhiều, mở bao tải ra, trực tiếp bóp cổ thanh niên kia. Đến một nửa, nàng mới nhớ ra phải nhìn Bát sư huynh của mình, ẩn sau khuôn mặt mềm mại cùng đôi mắt đen láy là chất giọng vẫn bình thản như không có ác ý gì: "Bóp c.h.ế.t luôn hay sao?"

Đồng tử Mục Dự Chu co rút, lập tức nửa quỳ kéo tay nàng ra, giọng điệu căng thẳng chưa từng có, thực chất là sợ đến suýt chết: "Tổ tông ơi, muội đừng hại ta!"

Nếu để các sư huynh khác biết hắn dạy Tiểu Cửu thay hắn g.i.ế.c người thì cả đời này hắn khỏi cần ngẩng đầu lên nữa.

Tô Chước: "..."

Nàng còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên cảm nhận được linh khí d.a.o động, lập tức quay đầu nhìn sang một bên.

Sắc mặt Mục Dự Chu cứng đờ: "Chết tiệt! Lão Lục phản bội chúng ta!"

Trong con hẻm vắng người, Cung Hà nói với Ngũ sư huynh: "Chính là chỗ này đấy, sư huynh. Đệ đã bảo bọn họ không có vấn đề gì mà, xem đi, chẳng phải rất tốt sao?"

Bên ngoài Nặc Linh trận, Diêm Nguy Nhiên không nhìn thấy gì, chỉ có thể lén quan sát sắc mặt của Ngũ sư huynh.

Hắn quên mất không nhắc Tiểu Cửu rằng... Ngũ sư huynh căn bản không phải người hay nhẫn nhịn mà là một kẻ cực kỳ thâm sâu khó lường.

Những huynh đệ họ Thượng Quan kia, nhìn thì có vẻ đắc ý nhưng thực chất đã phải trả giá không biết bao nhiêu lần.

Đều là những kẻ bị hại mà không biết tại sao mình lại xui xẻo.

Diêm Nguy Nhiên cẩn trọng hạ giọng: "Ngũ sư huynh, tính cách Tiểu Cửu đúng là rất giống chúng ta..."

Cung Hà cũng dè dặt truyền âm: "Tiểu Cửu quen thói hống hách trong tông môn rồi. Muội ấy thực sự nghĩ rằng huynh muốn ai đó ra mặt nên mới có chút bồng bột. Chúng ta cứ dọn dẹp xong chuyện này đã, sau đó từ từ dạy dỗ muội ấy."

Bọn họ không thấy hành động của Tô Chước có gì bất thường cả.

Chỉ là Ngũ sư huynh không cho phép họ tự ý ra tay. Bởi vì nguyên tắc hành động của Ngũ sư huynh chính là - chỉ chơi đùa với kẻ thù, không trực tiếp đánh người, để tránh hậu họa về sau.

Ngoại trừ Đại sư huynh ra, trong số các sư đệ, người khiến họ sợ nhất chính là Ngũ sư huynh.

Người này g.i.ế.c người không cần dùng kiếm, đối diện với kẻ thù có thể bình thản mỉm cười, đến khi tham dự tang lễ của kẻ đó cũng vẫn giữ nguyên nụ cười đó.

Bây giờ, Ngũ sư huynh chỉ khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng bọn họ lại dấy lên nỗi bất an mãnh liệt.

Nụ cười này có ý gì đây?

Trận pháp rung động, Tô Chước sững lại, nhận ra một trận pháp khác đang bao phủ, lập tức thu hồi Nặc Linh trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-124-danh-nguoi-ma-cung-tan-gau-duoc.html.]

Đối mặt với cảnh bị bắt quả tang như thế này... nàng cũng không biết nên nói gì.

Một khoảng lặng bao trùm, sự hỗn loạn và binh loạn trong thành dường như cách họ rất xa.

Thượng Quan Dã quan sát bọn họ một lúc, đôi mày trầm mặc cuối cùng cũng giãn ra một chút. Trái lại, khi nhìn thấy chiếc bao tải trên mặt đất, biểu cảm của hắn có chút kỳ quái.

Tiểu sư muội đúng là có sáng tạo.

Thủ đoạn chơi xỏ người rất thuần thục, lại còn mang theo sự tùy tiện kiểu “tận dụng nguyên liệu sẵn có”.

Mục Dự Chu len lén nháy mắt với Tô Chước.

Vì khát vọng cầu sinh, Tô Chước bỗng nhiên lóe lên linh cảm, chỉ vào người đang nằm trên đất, phá tan bầu không khí trầm mặc: "Sư huynh, không phải muội ra tay trước đâu, là hắn ta đã đuổi sạp kẹo đường của muội đi trước."

Nên nàng mới bắt hắn ta về đánh một trận.

Thậm chí còn chừa cho hắn ta một mạng.

Thượng Quan Dã im lặng một lúc.

“Sư huynh biết rồi.”

Giọng nói của thanh niên có chút bất đắc dĩ, cụp mắt nói tiếp: “Giờ đi mua lại đi.”

Tô Chước hơi động chân: “Được...”

Không biết là sư huynh muốn đuổi bọn họ đi trước hay thật sự không quan tâm chuyện họ đánh người, nhưng xem ra tạm thời có thể cho qua chuyện rồi.

“Được, bọn đệ đi ngay.” Mục Dự Chu lập tức hùa theo, tích cực hưởng ứng.

Hắn vỗ tay trong lòng.

Hay lắm, thực sự quá hay!

Rõ ràng là bịa đặt nhưng cũng không tính là nói dối.

Đám con cháu nhà quyền thế làm loạn, quấy nhiễu người dân mua sắm, bị đánh một trận thì có gì sai?

Thu Vũ Miên Miên

Sư huynh vừa lên tiếng, chỉ trong mấy hơi thở, bốn người đã nhanh chóng rời đi.

Trước khi dịch chuyển rời đi, Tô Chước cảm nhận được một luồng d.a.o động linh khí.

Sinh cơ của Thượng Quan Nghị biến mất.

Tô Chước chớp mắt, nàng phát hiện câu nói “phản diện c.h.ế.t vì nói quá nhiều” không hề có tác dụng với Ngũ sư huynh.

So với hắn, ba vị sư huynh nhỏ tuổi hơn vẫn còn quá non nớt.

Bát sư huynh đánh người mà cũng có thể vừa làm vừa tán gẫu.

Tại một nơi trống trải, Tô Chước hạ giọng xác nhận: “Người đó c.h.ế.t rồi à?”

Cung Hà nhẹ nhàng đáp: “Ngũ sư huynh ra tay thì cứ yên tâm đi. Nhưng lần này chưa c.h.ế.t đâu.”

...

Trong Vương thành, những kỵ binh mặc giáp sắt hoàn toàn không ngờ rằng kẻ khiến bọn họ phải đau đầu không biết nên đối phó thế nào lại bất ngờ trở thành người họ phải đi cứu.

Kỵ binh phóng ngựa, cả thành rối loạn.

Rất nhanh sau đó, những hộ vệ áo đen lướt qua các mái nhà, lùng sục từng tấc đất.

Cho đến khi có tiếng hô lớn vang lên, hộ vệ dọc đường truy tìm đến tận ngoài thành.

Một người tinh mắt phát hiện vết m.á.u bên bờ sông: “Lão Mạnh, bên này!”

Vén tấm bao tải lên, nhìn thấy toàn thân thiếu gia đẫm máu, hơi thở yếu ớt gần như không còn, sắc mặt mọi người tại hiện trường đều tái nhợt như đưa đám.

Lão giả quỳ một gối xuống, sắc mặt khó coi, thần thức quét qua vẫn chưa đủ, run rẩy đưa ngón tay lên thăm dò hơi thở của hắn ta, giọng khàn đặc: "Là độc!"

“Triệu tập tất cả Luyện Đan sư trong thành! Báo về gia tộc, Nghị thiếu gia bị kẻ khác ám toán!”

“Lão Mạnh, nếu gia tộc truy cứu chuyện này...”

Một thuộc hạ do dự. Nhìn thiếu gia trong tình trạng này, chắc chắn Đại trưởng lão sẽ phát điên mất.

Từ trước đến nay, Thượng Quan Nghị chưa từng chịu thiệt thòi như vậy.

Đến lúc đó, bọn họ bị phạt là chuyện nhỏ, nhưng nếu Đại trưởng lão không nguôi giận thì việc kéo tất cả ra ngoài c.h.é.m sạch cũng không phải là không thể xảy ra.

Lão Mạnh quay đầu nhìn lại, gương mặt dữ tợn.

Tên hộ vệ vừa lên tiếng đột nhiên bị một luồng linh lực quét ngang, cả người bay ra ngoài, ngất lịm trên mặt đất, sống c.h.ế.t không rõ.

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của đám hộ vệ, lão Mạnh gầm lên giận dữ: "Nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, tất cả chúng ta đều c.h.ế.t chắc! Những kẻ liên quan đều phải chôn cùng! Còn không mau quay về báo tin?!"

 

Loading...