Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 158: Một trời một vực

Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:04:09
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 Phong An Dương lẩm bẩm: “Thắng ... thật sự thắng ...”

Thời Ngọc mấy quan tâm đến tình hình trận đấu, chỉ chú ý khi nào thể rời , ngạc nhiên hỏi: “Sao bất ngờ hơn cả lúc thua cược thế?”

Trước đó Tô Chước chỉ lướt qua vài , đánh giá: “Tình thế bất lợi, dễ dàng.”

Các tử lớn tuổi phía dần dần trở nên kích động, Phong An Dương đột nhiên đ.ấ.m vai Mạnh Ti Man, vui mừng : “Ta thắng !”

Mặt Mạnh Ti Man đầy thất vọng: “Ai mà ngờ Cùng Kỳ là lão âm hiểm thế chứ, thấy nó mắt to mày rậm trông hiền lành! Đây là con thú thể thắng ?”

Hắn cược đối thủ.

Câu trả lời mà quan tâm cuối cùng cũng tiết lộ, mỗi bên đều thắng thua, tạm thời yên tĩnh một chút, ít tử thể kiềm chế phấn khích, thì thầm với .

Lúc , Tô Chước thấy giọng vang dội của sư thúc tổ: “Tiểu nha đầu, đây.”

Mọi theo ánh mắt của Tôn Giả sang.

Xung quanh Tô Chước lập tức trở nên im lặng.

Biểu cảm của hai tiểu cô nương đang xem cảnh náo nhiệt xung quanh bỗng trở nên cứng đờ.

“Vâng ạ.”

Tô Chước bình tĩnh bước về phía .

Đến đài cao, tầm càng thêm rộng rãi, rừng núi bát ngát trải dài chân , nếu từ góc độ của phàm nhân, lẽ khó mà nhận những lớn tuổi đang xem náo nhiệt đài đều là những nhân vật thể khiến cho Huyền Mông giới đổi.

Sư thúc tổ hài lòng : “Sao chạy phía ?”

Tô Chước dám đang trò chuyện với sư của Đệ Nhất Vực ở hàng ghế , hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ.

Bây giờ, hiểu của nàng về sư môn ở Đệ Nhất Vực gần giống như một thành viên ngoài lề danh phận.

Cũng cần nàng trả lời, sư thúc tổ ngay lập tức vỗ vai nàng, các trưởng lão với vẻ mặt đắc ý: “Đây là đồ tôn của sư , tuy còn nhỏ tuổi nhưng lĩnh hội đạo tắc, thật tầm thường.”

Mọi mặt: “…”

Ai cũng dẫn theo tử của , lão dẫn theo đồ tôn của một tiền tông chủ đây gì?

Hơn nữa, đạo tắc...

Từ bao giờ mà lĩnh hội đạo tắc dễ dàng như thế?

Từ khi nào mà Phần Vân Tôn Giả lén lút đến nội môn chỉ bảo cho hậu bối? Thời gian qua lâu như mà họ nhận tin tức gì?

Nếu Tôn Giả rảnh rỗi nhận tử, bọn họ chắc chắn cử hậu bối nhà thử vận may.

Biết Tôn Giả để mắt đến thì mộ tổ tiên cũng bốc khói luôn đó!

Sao khói rơi Đệ Cửu Vực chứ, rõ ràng tiểu tử bái sư!

Dù Tôn Giả truyền cho nàng đạo tắc, nhưng đồ tôn của sư cuối cùng cũng là đồ của lão , mối quan hệ quá xa !

Dù trong lòng nghĩ thế nào, khi bất ngờ, nhanh một trưởng lão phá vỡ sự im lặng: “Chúc mừng Tôn Giả.”

“Chúc mừng Tôn Giả!”

“Quả là hùng xuất thiếu niên, haha.”

“Tô sư điệt thật sự …”

Nghe thấy câu đó, khóe miệng Nhiếp Đức Hải co giật, một lúc lâu hòa âm thanh của mà phụ họa một câu.

Đừng tưởng ông nhận là ai!

Rõ ràng là đồ của sư ông !

Sao sư thúc kéo ?

Còn truyền đạo tắc, sư ông vẫn còn sống để sư thúc truyền đạo tắc ngay mắt ?

Thu Vũ Miên Miên

Tôn Giả khắp nơi truyền đạo tắc, ngay cả ông là tông chủ cũng .

Tông môn thể quản lý nữa .

đúng …”

Phần Vân Tôn Giả thản nhiên tiếp nhận lời khen, sảng khoái.

Tô Chước một bên mà lòng như chao đảo.

Có cần thiết như ? Nhiều trưởng lão nhận nàng , nàng còn dám gây rối ?

Các sư bắt, chạy nhanh thì thể thoát, nhưng nếu trưởng lão nhận nàng, cho dù nàng chạy nhanh đến cũng vô dụng, ai cũng nàng là của Đệ Cửu Vực, hòa thượng chạy nhưng miếu chạy .

Chỉ lười biếng bảo vệ Thí Luyện Cốc thôi mà cũng thể truyền đạo thành công, Phần Vân Tôn Giả thể kiềm chế ham khoe khoang.

Đồ tôn của sư thì khác gì đồ tôn của lão ? Hai lớn lên cùng , lão còn là tiễn sư về nơi an nghỉ, chỉ là một đồ tôn cần phân chia rõ ràng như .

Lão một lão nhân trông tuổi tác tương tự với vẻ vô tư: “Tống sư điệt, ngươi keo kiệt, linh thạch thì cứ xóa mà lấy cho chẵn , tiểu đồ của ngươi giờ ở đây , kéo đấu với tiểu nha đầu một trận.”

Thái Thượng trưởng lão họ Tống nhăn mặt, giọng điệu cứng nhắc: “Không ở đây.”

Tống trưởng lão chỉ nhớ khi ông còn là một tên nhóc, thì Tôn Giả dáng vẻ già nua mà tùy tiện như thế .

Đến khi ông trở thành một lão nhân nhăn nheo, thì Tôn Giả cứ vẫn như .

Đã quen với tình trạng , nhiều hậu bối chuẩn sẵn tâm lý cho việc đời nhà ma mà Tôn Giả vẫn còn sống nhăn răng.

tính cách của lão nhân thật sự khó chịu! Quả nhiên là tai họa sống ngàn năm mà!

Thiếu nữ phía mới bước nửa bước, thấy sư phụ dối thì bèn dừng .

Tính khí của Tôn Giả , nhưng thấy Tống trưởng lão dồn thế bí thì nở nụ , đầu : “Tiểu nha đầu, thấy ngươi , sư phụ ngươi dối như ?”

Hoàn Miểu chớp chớp mắt, sư phụ , chút mơ hồ.

Tô Chước cũng vẻ mơ hồ.

Không sư thúc tổ khuyến khích nàng cá muối lười biếng ?

Tại chủ động dẫn nàng đánh ?

Mọi đều nàng thể từ chối, cho dù thua cũng vẫn hơn là mất mặt sư thúc tổ của .

Thua Hoàn Miểu thì đáng hổ.

Tôn Giả cũng thật...

Trực tiếp để Tô Chước thách đấu Hoàn Miểu, như đang chèn ép hậu bối của ?

Nhiều mặt đều rõ vị chút ngớ ngẩn, nhưng đối phương năm xưa cũng là nhân vật danh vọng cực lớn, hiện giờ tu vi vẫn sâu thể lường, uy thế vẫn còn, ai dám phản bác.

Tống trưởng lão tử của : “Muốn tay , Miểu Nhi?”

ông cũng tay.

dám.

Tôn Giả gây chuyện khắp nơi mà vẫn sống lâu như , tất cả đều nhờ thực lực.

Hoàn Miểu: “Ta cũng .”

Cùng lúc đó, Nhiếp Đức Hải truyền âm khuyên sư thúc: “Tu vi Hoàn sư điệt cao, e rằng để hai giao đấu thì công bằng.”

Không Tô Chước yếu, mà là Hoàn Miểu quá mạnh.

Phần Vân Tôn Giả ông với vẻ phóng khoáng: “Chuyện thì quan hệ gì? Thắng thua là chuyện bình thường, đúng lúc để cho mấy đứa nhỏ thấy ‘Võ Thần thương’ của Hoàn gia.”

Lời của Tô Chước cắt ngang.

Nhiếp Đức Hải: “…”

Đó chính là Võ Thần thương! Ngài cũng dám ! Còn mặt !

Khi nhắc đến Võ Thần Thương, nhiều khỏi động lòng, tất nhiên chứng kiến một .

Hoàn Miểu sống lâu năm trong Linh Phong sâu thẳm của thần tông, ngoài thể thấy tu vi của nàng .

Số ít từng thấy cũng đều giữ kín về tình hình chiến đấu của họ.

Gần như đồng trang lứa nào thể địch nàng .

Nhiếp Đức Hải rõ nội tình, là duy nhất thể hòa giải mặt sư thúc, ông cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Ông Tô Chước: “Sư điệt, ngươi nghĩ ?”

Ánh mắt tông chủ rõ “ cố gắng cứu ngươi , sư điệt.”

Tô Chước do dự: “Con cũng giao lưu với Hoàn Miểu sư tỷ.”

Hoàn Miểu ngạc nhiên, gật đầu.

Nghe , Nhiếp Đức Hải thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy quá bất ngờ: “Vậy các ngươi cứ giao lưu , nhớ là đến lúc thì dừng.”

Tô Chước: “Đệ tử hiểu.”

Hoàn Miểu cũng gật đầu.

Nếu hình dung thì, Tô Chước cảm thấy ánh mắt của sư thúc tổ hai họ như đang hai con hamster nhỏ mạnh nhất trong trường mẫu giáo.

Thân thiện nhưng đầy tò mò.

Mặc dù tông chủ đưa bậc thang, nhưng bậc thang đó cũng dễ xuống .

Việc công khai nhận thua như phù hợp với phong cách của sư môn. Dù , ngay cả các sư cũng chỉ thức thời khi đối mặt với đối thủ thể g.i.ế.c trong vài giây, còn bình thường nếu thể liều mạng thì cứ liều thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-158-mot-troi-mot-vuc.html.]

“Hay, .”

Sư thúc tổ vui vẻ vẫy tay, đài cao trong nháy mắt đổi, đột nhiên xuất hiện một mảnh sân rộng lớn.

Tô Chước và Hoàn Miểu đang trong đó.

Một chiêu khiến ít tử chấn động.

Mọi đều hiểu tu vi của đại năng nghịch thiên đến mức nào, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khác với .

Tô Chước quen với việc sư thúc tổ dùng thủ đoạn thần bí ném ném .

Hoàn Miểu rõ ràng quen, vẻ mặt cứng đờ.

Tô Chước suy nghĩ một chút, tự giới thiệu: “Ta là Tô Chước.”

Hoàn Miểu chút cảm xúc: “Ta ngươi.”

Trước đó Tô Chước gọi tên nàng , nên nàng tự giới thiệu nữa.

Tô Chước bất ngờ, Hoàn Miểu cũng nàng?

Vừa xong, trong tay Hoàn Miểu xuất hiện một cây trường thương.

Vũ khí xuất hiện, lập tức gây một trận tiếng kinh hô.

Những tử đầu tiên thấy vũ khí của nàng che giấu vẻ kinh ngạc.

Tiểu Kiếm cũng bất ngờ: “Đó là Viêm Ngọc thương!”

Tô Chước nghĩ thầm hổ là cổ tộc, thật sự giàu .

Viêm Ngọc là nguyên liệu loại pháp khí trang sức dùng trong các thế gia Tiên môn, chỉ mà còn quý giá, điều quan trọng nhất là khi luyện chế, độ cứng và độ dẻo dai thua kém kim loại mạnh mẽ.

Có thể dùng một khối Viêm Ngọc chỉnh như trường thương, quả thực là pháp khí xa xỉ khiến dám nghĩ tới.

Hoàn Miểu tại chỗ, chờ nàng tay.

Giữa hai cách mấy chục mét.

Lúc Tô Chước đối chiến với nàng nhất định hết sức cảnh giác, khi nàng lấy trường thương thì nàng cũng rút thanh đao vỏ của , lưỡi đao sáng ngời, đao hẹp và dài, mang đến cảm giác uy nghiêm nội liễm.

Người xung quanh bàn tán xôn xao, phát hiện lai lịch của thanh đao .

Vài vị trưởng lão chằm chằm trường đao, lộ vẻ do dự.

Tại hiện trường chỉ sư thúc tổ là đặc biệt vui mừng cho Tô Chước mà thôi.

Cơ hội giao thủ với hậu bối của cổ tộc, vô cùng hiếm .

“Những thế gia đó thích giấu giếm là chuyện một ngày hai ngày .”

Phần Vân Tôn Giả đắc ý, truyền âm cho sư điệt thiết của .

Chẳng sắp lão lừa bản lĩnh ?

Lão sớm thấu Tô Chước thích tuân theo quy củ.

như , sư thể theo quy củ ? Chắc chắn là thích đánh !

Thích đánh thì tìm mạnh đánh mới ý nghĩa.

Nhiếp Đức Hải xong khóe miệng co giật, bình luận về sự lạc quan của sư thúc, chuyển sang : “Tiểu tử , đoán chừng mấy năm nữa sẽ trở về tộc địa.”

Tôn Giả chút do dự : “Tranh thủ thời gian mấy năm , đánh nhiều !”

Nhiếp Đức Hải: “…”

Nhiếp Đức Hải chỉ cảm thấy sư điệt đồng ý luận võ cũng quá kính lão ! Không cần thiết!

Chắc hẳn nàng cũng sư thúc già mà nên nết cỡ nào.

Còn những khác, chỉ cảm thấy nàng là sợ.

Không ít tử sống sự giáo huấn của Thái Thượng trưởng lão tỏ khá ngạc nhiên: “Hoàn Miểu là như thế nào mà nàng ?”

“Tô Chước cũng giống đồ đần nha?”

“Cho dù thăm dò thực lực của cùng tuổi, cũng nên tránh trường hợp như bây giờ.”

Nếu thì kết quả của trận sẽ để ấn tượng cho , sẽ theo nàng suốt đời.

Không ai sống cái bóng của Hoàn Miểu đúng chứ?

Một thở dài : “Ta vẫn nhớ vị lão tổ từng phán đoán, nàng , Hoàn gia thể tiếp tục giữ vị trí đầu trong các cổ tộc ẩn thế thêm ngàn năm nữa, đây là điều chúng thể với tới!”

“Hoàn gia và Tô gia, đó là một trời một vực, Tô Chước từ nhỏ lớn lên trong Tô gia hiểu? Kỳ lạ!”

Bất cứ ai từng về chuyện Tô Chước gây thời gian đều nàng khó thể là đối thủ của Hoàn Miểu.

Lý do lớn nhất thể giữ tu vi hiện tại là nhờ một thế lực cực kỳ mạnh mẽ của thần tông tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ nàng.

Thiên tài bình thường và thiên tài của gia tộc ẩn thế, bức tường ngăn cách giữa chúng thể dày.

Một thế lực hám danh lợi sẽ dùng thủ đoạn để bồi dưỡng những thiên tài thể dùng , tạo ảo ảnh gia tộc thịnh vượng, thực tế hàng trăm năm một nào tu thành chính quả. Trong các gia tộc cổ xưa ẩn thế, tuyệt đối sẽ xảy việc .

Bởi vì cần thiết.

Họ đủ tài nguyên, bất kể chi phí, tài nguyên dồi dào cùng với ưu thế huyết mạch, chỉ cần tâm tu luyện thì khởi đầu cũng thể lên trời, huống chi Hoàn Miểu liên quan gì đến danh tiếng ăn chơi trác táng.

Trên sân, khi chân Tô Chước khẽ nhúc nhích, Hoàn Miểu cũng di chuyển bước chân.

Khác với dự đoán của nhiều , tiên Tô Chước ý định né tránh chút nào, ảnh của hai nhanh chóng giao , tiếng kim loại va chạm vang lên ầm ầm!

Linh khí thiên địa hỗn loạn.

Bước chân của hai gần như cùng lúc lùi , khi dư uy của đòn thăm dò lẫn tan biến, họ giao đấu hơn mười chiêu.

Các trưởng lão bên ngoài vẫn ung dung thản nhiên.

Phần Vân Tôn Giả vui mừng khôn xiết, cái lưng thường ngày còng xuống cũng thẳng hơn một chút, hứng thú hai tiểu bối luận bàn qua .

Tông chủ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rút bài học, lúc trẻ lo lắng cho sư , bây giờ lớn tuổi lo lắng cho sư điệt, kết quả đều là lo lắng vô ích.

Đứa trẻ mà sư nuôi dưỡng đều theo lối hoang dã! Không cần quản!

“Võ Thần thương” của Hoàn gia là thương pháp Võ Tu, cây trường thương xinh của Hoàn Miểu đương nhiên là thương của Võ Tu.

Càng giao đấu, Tô Chước càng tò mò về nền tảng của cái gọi là gia tộc ẩn thế.

Theo lời của Kiếm Linh, do quan niệm học thuyết của Thượng giới truyền Huyền Mông giới, càng lưu truyền rộng rãi, công pháp ban đầu của Huyền Mông giới càng suy yếu.

Võ Tu ở Huyền Mông giới là con đường chính thống.

Trong đó phân chia nhỏ hơn, chỉ Đao đạo mới thể miễn cưỡng chống Pháp Tu.

Về đại năng Thương Tu Võ đạo, trong ghi chép lịch sử ít.

Hoàn Miểu dùng trường thương, chỉ thể dựa truyền thừa của gia tộc.

Là do các gia tộc ẩn thế quan hệ mật thiết với Thượng giới, là nền tảng võ học của các gia tộc thực sự thể chống công pháp truyền từ Thượng giới?

Chỉ từ cảm nhận hiện tại của Tô Chước, cho dù tu vi của Hoàn Miểu cao như hiện tại, trình độ thương pháp vẫn mạnh thể nghi ngờ.

Đây là do ưu thế của phẩm giai thương pháp.

nhanh, Tô Chước còn tâm trạng nghĩ nhiều.

Nàng thành thạo, Hoàn Miểu cũng tay thật sự.

Một khi Hoàn Miểu dùng chút sức lực, Tô Chuớc thận trọng thích ứng một lúc, giống như khi cửa ải mới trong Thí Luyện Cốc.

Hoàn Miểu cùng tuổi với nàng, thực lực thu phóng như , để ở ngoại giới đủ để chấn động một phương.

Sức mạnh của Hoàn Miểu cũng là lục giai, nhưng đạt đến Hóa cảnh.

Nền tảng võ đạo rèn luyện từ nhỏ cũng là thứ nàng thể so sánh.

May mắn là Tô Chước gặp nhiều thiên tài, nên tạm thời sốc tâm lý.

Thế đao sắc bén thi thoảng c.h.é.m Viêm Ngọc thương trong suốt, phát tiếng nổ chói tai, chất liệu ngọc như mỏng manh nhưng hề sứt mẻ gì.

“Đao của ngươi nhanh.” Hoàn Miểu .

Trên thực tế, ngay cả khi phẩm giai võ mạch giống , những thể giao đấu với nàng một cách ung dung như cũng nhiều.

Giọng nàng bình tĩnh, dường như ít khi , một loại cảm giác ngay thẳng lay động.

Tô Chước nàng truyền âm, nghĩ sư tỷ thật thà quá, hiếm khi chuyện cũng chơi đòn tâm lý: “Cũng ! Sư tỷ đang cố tình nương tay ? Ở đây quá nhiều , là chúng đánh nhanh cho xong …”

Hoàn Miểu quả thực mạnh, nhưng việc vòng vo như cũng là lãng phí thời gian.

Tô Chước trải qua quá nhiều ở trong Thí Luyện Cốc .

Cho một kết quả đủ thể diện với sư thúc tổ cũng vấn đề, nhưng quá nhiều chằm chằm nàng, Tô Chước luôn cảm thấy kỳ lạ.

Hoàn Miểu: “…”

Linh khí thiên địa đầu thương của nàng tụ , đao trong tay Tô Chước đồng thời đổi chiêu.

Tô Chước vốn cố ý giữ cách với Hoàn Miểu, lúc bước chân lùi mà tiến lên.

Hoàn Miểu vô thức phán đoán Tô Chước hấp tấp, ngay đó nhận thế đao trong tay nàng, trong suy nghĩ chợt xuất hiện một tia linh quang.

Tô Chước lùi là vì đoán nàng sẽ lùi.

Nhìn thấu điều , trong lòng Hoàn Miểu gần như sinh một chút hứng thú phi lý, là nên cảm thấy đối phương tự phụ hơn nên thận trọng hơn, dứt khoát thuận theo dự đoán của đối phương.

 

Loading...