Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 28: Phấn đấu mấy chục năm, an nhàn một đời!

Cập nhật lúc: 2025-03-25 13:02:25
Lượt xem: 335

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

...

Đao Ý!

Tô Chước suýt nữa thì choáng váng bởi lời của Đại sư .

Nàng nhớ tới trong nguyên tác, Tô Ly Ly khi còn ở Tiên Thiên cảnh lĩnh ngộ Kiếm Ý, ở Thánh Địa Hi Hòa xem như vầng trăng ngàn vây quanh, đều vây lấy nàng mà khen ngợi.

Thế nhưng, đó là chuyện khi Tô Ly Ly thánh địa hai tháng.

Nhìn dòng thời gian, nàng vẫn còn sớm một chút.

Tô Chước cảm thấy bản cần vây quanh tâng bốc, chỉ cần các sư là đủ .

Người khác sẽ vì nàng mà vui mừng, mà chỉ càng thêm kiêng dè Đệ Cửu Vực.

Thà rằng nàng để khác nghĩ nàng chẳng tài cán gì, cũng bởi vì náo loạn sự thanh tịnh của sư môn.

… Dù thì sư môn cũng chẳng thanh tịnh cho lắm.

mà, nhiều sư lợi hại như , hành sự rõ ràng khiêm tốn, mà vẫn đời đánh giá là ngạo mạn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy ý kiến của ngoài chẳng đáng để tâm.

Trong thế giới lấy thực lực trọng , chỉ cần chút tài năng xuất chúng, thì dù bất cứ việc gì cũng sẽ khiến chú ý quá mức.

Người vui mừng nhất chính là Tô Chước.

Nàng còn phát hiện , việc bản thể chống nhân vật chính dường như còn là một giấc mộng viển vông nữa.

Trước đây, Tô Chước cảm thấy đang nghịch thiên mà , cho dù trời sập xuống cũng cho bằng .

hiện tại nàng , ông trời cũng bỏ rơi nàng.

"Sư ..."

Tô Chước suýt nữa thì kích động đến mức rơi nước mắt.

Nàng sống mấy trăm năm ở tông môn, xem thể.

Nàng cố gắng!

Phấn đấu mấy chục năm, an nhàn cả đời!

Tần Dĩ Luật lùi một bước, nhướng mày, vẻ mặt chút khó hiểu.

Thu Vũ Miên Miên

Đã đến sự tồn tại của Đao Ý, mà tiểu sư vẫn mang vẻ mặt thê thảm như ?

Một tiểu cô nương suốt ngày ủ rũ lo âu là thế nào? Lẽ tràn đầy dã tâm mới đúng chứ?

Sao vẻ mặt tuy chút dã tâm nhưng cũng đáng là bao nhiêu nhỉ?

Cho dù Đại sư khó hiểu thế nào cũng sẽ thực sự hỏi miệng.

Tô Chước chỉ cảm thấy bản thực sự phấn chấn lên .

"Đại sư , luyện Hồn thuật!"

Nữ hài với đôi mắt sáng lấp lánh.

Nàng trở nên mạnh mẽ!

Đại sư gật đầu: "Luyện."

Chẳng lẽ còn ngăn cản ?

Muốn luyện thì cứ luyện.

Chỉ cần đừng ngủ quên là .

Nếu , thật sự đánh thức tiểu sư nhỏ như để ép nàng tu luyện.

...

Tiếng gió lướt qua Tụ Linh Phong.

Chớp mắt một tuần trôi qua.

Bên bờ vực, thác nước đổ xuống, tiếng nước chảy ngừng.

Trải qua vòng luyện tập tuần , Tô Chước thể bước mặt nước mà để dấu vết, nhưng dường như vẫn thể nào chạm đến cánh cửa nhập môn của cảnh giới "Thân Hóa Kinh Phong" trong truyền thuyết.

Không ai thúc giục nàng.

nàng , nếu vẫn thành công thì thể lãng phí thời gian nữa, đổi sang tu luyện một môn pháp khác là lựa chọn sáng suốt hơn.

Sự tình đến nước , nàng cũng còn vì hai trăm linh thạch trung cấp mà luyện tập nữa, mà là vì một chữ "hận".

Trở bờ.

Tô Chước thở dài một , uể oải xổm xuống, tiện tay nhổ một cọng cỏ mọc bên mép tảng đá.

Nghê Truyền Vân nàng, hề thúc giục.

Một lát , : "Tiểu Cửu, ban đêm cần khổ luyện thêm nữa. Cho dù tạm thời 'Thân Hóa Kinh Phong' thành, cũng thể đổi sang luyện tập cái khác. Bộ pháp thể đợi đến lúc thi đấu hãy luyện."

Tô Chước gật đầu, buồn bã : "Vâng."

Mấy ngày nay, quả thực nàng tiến bộ ít. Từ lúc ban đầu mệt mỏi đến mức mất ý thức khi ngâm trong bồn thuốc, về thể hồi phục khi ngâm xong, thậm chí còn đủ sức ngự kiếm trở về Tụ Linh Phong tiếp tục tu luyện.

Luyện bộ pháp luyện đến c.h.ế.t sống , luyện đao một chút để thả lỏng.

Không sai, nàng phấn chấn trở !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-28-phan-dau-may-chuc-nam-an-nhan-mot-doi.html.]

Cả sư môn, ai hiểu rõ "nội quyển" hơn nàng.

thì nàng cũng là yếu nhất... Hơn nữa bây giờ thể tu luyện linh lực, ban đêm là thời gian vận hành linh hải, tĩnh tâm và tu dưỡng nên nàng cũng tiện ngủ, chỉ thể ngoài nhảy nhót vài bước.

Nhị sư cố ý để nàng nghỉ ngơi, trò chuyện : "Ta mấy ngày bên Đệ Nhất Vực một tiểu tử lĩnh ngộ Kiếm Ý, mấy năm gần đây, đều từng thấy tân tử nào như ."

"Cũng coi như miễn cưỡng thể đối thủ của sư , tu vi kém hơn một bậc nhưng cũng thể xem thường."

Tô Chước mở to mắt.

Chuyện nàng .

Trước đây, nàng nghiêm túc hồi tưởng những tình tiết liên quan, trong tông môn một vị thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi.

Thế nhưng, gặp Tô Ly Ly, đúng là vận khí .

Nhị sư thở dài: "May mà sư cũng lĩnh ngộ Đao Ý, cho cùng thì pháp chỉ là phụ trợ, phân thắng bại vẫn tập trung võ kỹ."

"Tối qua sư phụ đến xem luyện đao, thấy gật đầu, chắc là tệ."

Nghê Truyền Vân nàng yên tâm một chút.

Không cần thiết giống như chó đuổi , tu luyện thôi mà liều mạng như thế.

Giọng của thanh niên dứt, Tô Chước như nhận chỉ thị gì đó, lập tức dậy.

Hai tay nắm chặt, đôi mắt to tròn xoe, vẻ mặt như tiêm m.á.u gà, bước nhanh về phía bờ suối.

Bóng lưng tràn đầy vẻ gấp gáp.

Gấp gấp gấp gấp gấp.

Gấp c.h.ế.t nàng mất.

Nàng chính là Cát Cát Quốc vương.*

*Các Các Quốc vương bắt nguồn từ con khỉ tóc vàng với những hành vi kỳ quặc trong bộ phim hoạt hình Chú gấu Boonie.

Nhị sư : ...

Ta đang nóng lòng nhưng hết hãy bình tĩnh .

Bây giờ, nàng nắm rõ "đường " của dòng suối như lòng bàn tay.

Trong dòng suối vốn nhiều đá như , là các sư dời tới để cho nàng luyện tập.

Cho nên, thỉnh thoảng khi Tô Chước luyện tập đến phát ngán cũng sẽ dạo trong suối, ngâm chân đá lung tung mấy hòn đá.

Để nâng cao hiệu suất, mỗi nàng đều ngược dòng lên gần chỗ vách núi, chứ như lúc ban đầu, đến bờ bên là tính một lượt.

cái đối với nàng mà còn khó khăn nữa .

Gần đến đầu nguồn của dòng suối.

Là vách núi dựng , góc gần năm mươi độ.

Vách núi cheo leo, hiểm trở, đường , vách đá lởm chởm những mỏm đá kỳ dị.

Nước suối róc rách chảy từ những hốc đá, hợp thành dòng suối nhỏ.

Tô Chước điểm nhẹ mũi chân, hình thoăn thoắt, một bước nhảy vọt lên tảng đá nhô vách núi.

Bước tiếp theo, nàng đáp xuống bụi cây mọc ngang.

Bên bờ suối, sắc mặt Nhị sư trở nên nghiêm túc hơn vài phần, đôi mày vốn trầm nay càng thêm trầm tĩnh, lòng bàn tay nắm hờ, tựa hồ lúc nào cũng sẵn sàng tay.

Khi tăng cường luyện tập, trong lòng Tô Chước đều chừng mực, sẽ những việc nguy hiểm. Vách núi cheo leo, nếu nàng mải mê luyện tập pháp mà leo lên chỗ cao, lỡ chẳng may rơi xuống thì với tu vi Tiên Thiên cảnh vẫn đủ để nàng an đáp đất

mà nàng cẩn thận, hề hấp tấp. Cho dù nhất thời bước hụt, thì khi Nghê Truyền Vân tay, nàng cũng thể tự xoay chuyển tình thế.

Nàng dám luyện tập như , chung vẫn là bởi vì tin tưởng sự bảo vệ của sư .

Có lẽ là bởi vì "lời an ủi" của Nhị sư phản tác dụng.

Lần , nàng hăng hái bừng bừng, một mạch nhảy vọt lên đến hơn trăm mét.

Nàng chỉ cảm thấy một đoạn xa, mỗi bước chân đều là một khung cảnh mới lạ từng đặt chân đến.

Cảm giác thật mới mẻ.

Lại còn một con côn trùng nhỏ nhảy qua bụi cây chân nàng.

Tô Chước cúi đầu suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên trợn tròn mắt, phát hiện điều khác thường.

Tảng đá chân nàng bỗng... động đậy! Cảm giác mềm mềm, còn lông lá xồm xoàm...

Nàng vội vàng thu lực, sợ dẫm sinh vật nhỏ bé xám xịt . Ở cao, bước chân nàng thể nào nhẹ nhàng như khi ở suối nên khó tránh khỏi dùng lực. May mà nàng kịp thời kiềm chế, nên mới thật sự giẫm xuống.

Cùng lúc đó, hình nàng đổ nhào xuống, chỉ còn miễn cưỡng thấy rõ đôi mắt nhỏ giận dữ của con chuột.

Vách núi vô cùng hiểm trở, nàng tiếng kêu chi chi hoảng hốt của chuột con, trong lòng còn hoảng hơn cả nó, cố gắng khống chế hình đang rơi xuống, suýt chút nữa thì biến thành một quả cầu lăn xuống núi.

Trước khi nàng phát hiện , Nghê Truyền Vân thấy rõ nàng giẫm thứ gì nhưng hề lên tiếng nhắc nhở, thậm chí lông mày cũng nhúc nhích lấy một cái.

Mãi cho đến khi thấy vì chuyện mà nữ hài uổng phí bao công sức, thần sắc mới khẽ động.

Kiếm ảnh chợt lóe, hình đột ngột bay lên .

Trong nháy mắt lướt đến giữa chừng vách núi.

 

 

Loading...