Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 31: Đánh không lại thì ăn cho chết luôn

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:53:45
Lượt xem: 323

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thân hình phiêu dật lướt qua những linh quyết hỗn loạn đan xen, Tô Chước tay như chớp, bàn tay nhỏ nhắn trong nháy mắt chộp lấy cái cổ đang co duỗi của con gà.

Gà Bạch Dực Huyền Cốt quả nhiên hổ danh là yêu thú tam phẩm, lúc kình phong ập tới vẫn còn kịp liếc ngang liếc dọc quan sát tình hình xung quanh, chọn một chỗ sơ hở trong vòng vây linh quyết, dứt khoát cứng chọi cứng nhận thương tổn mà chạy trốn.

Sống trong chốn rừng sâu nước độc, nơi mà kẻ mạnh ăn h.i.ế.p kẻ yếu, đương nhiên nó thấu hiểu lẽ đời, phân biệt ai nên trêu ai nên tránh xa. Vừa thấy Tô Chước tay, nó lập tức lảo đảo bay chạy mà chuồn thẳng. Tưởng chừng vụng về mà thoắt cái biến mất dạng.

Thứ Tô Chước chính là nó chạy trốn, cách xa đám nàng mới dễ dàng bắt gà về thức ăn cho sư . Nếu nàng thật sự giải thích thế nào về việc ăn yêu thú.

Máu thịt của yêu thú mạnh, thường dùng cách thông thường chế biến đương nhiên ăn . Tiên môn cũng cách riêng nhưng đều là bí truyền dễ gì tiết lộ. Nếu bọn họ ngang nhiên thịt yêu thú mặt khác, chẳng khác nào tự biến thành bia ngắm, rõ ràng là đang lên mặt mấy chữ "Người ngu nhiều tiền, mau tới cướp bóc".

Một kẻ chạy một kẻ đuổi, tiếng dần xa, Tô Chước cứ thế theo đến tận sâu trong rừng rậm.

Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.

Gà Bạch Dực Huyền Cốt thấy thể nào cắt đuôi nàng thì hình bỗng xoay chuyển, tăng tốc bay vọt, ảnh nữ hài như hình với bóng bám theo phía , bước chân nàng lướt qua khiến lá cây xào xạc.

Quả thật Tô Chước hiếm khi gặp yêu thú nào chạy nhanh đến , ngờ là một con gà. May mà công lực của nó mạnh, lo đến mức chế ngự , nàng bèn nhân cơ hội luyện tập pháp.

Con gà nàng đuổi đến mức tuyệt vọng, kêu chiếp chiếp chửi rủa ngừng: Con điên ?

Ngươi việc gì để ? Lại thi chạy với một con gà, ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi !

Đột nhiên.

Gà Bạch Dực Huyền Cốt đột ngột dừng , xoay về phía nàng, dang rộng đôi cánh.

Tô Chước nheo mắt, dừng bước, chỉ thấy hình tròn trịa của yêu thú bỗng phình to, mào gà đỏ rực, cánh chim vươn dài, chiếc mỏ ngắn và nhọn mở , linh lực khổng lồ lập tức tụ tập trong miệng nó, tỏa uy áp chỉ chực chờ bùng nổ!

Giao đấu cùng cấp bậc, khi đối phương liều lĩnh dốc lực tấn công, bước chân của Tô Chước khẽ chuyển, định tiên tránh né mũi nhọn.

Linh lực trong miệng gà Bạch Dực Huyền Cốt tuôn trào, nháy mắt bùng nổ, tiếng kêu chói tai vang lên như xé rách màng nhĩ .

Ngay lúc .

Đồng tử Tô Chước co rút .

Một bàn tay xuất hiện giữa trung, nắm lấy cổ gà Bạch Dực Huyền Cốt, hệt như dập tắt một ngọn đèn dầu, khiến uy thế kịp bộc phát biến mất.

Cả tiếng động trầm đục dị thường cũng tan biến.

Không một tiếng động.

Tô Chước siết chặt nắm đấm, cần suy nghĩ tay, thể dễ dàng bắt con gà như tay từ sớm! Đợi nàng đuổi theo lâu như mới tay cướp mất là !

Đối phương đỡ một quyền của nàng, liên tục khuyên nhủ: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."

"Ngươi là ai?"

Tô Chước nghẹn một nuốt xuống , khuôn mặt tươi của thanh niên, càng càng thấy khó chịu.

Đối phương đỡ một quyền của nàng, thấy nữ hài mặt non nớt sắc sảo, đầy cảnh giác.

"Sư , sư , sư ."

Thu Vũ Miên Miên

Hắn liên tục , giống như đang cầu xin tha thứ nhưng động tác tay hề chậm, chiếc quạt giấy mỏng manh như một tấm khiên mềm mại xuất hiện khắp nơi, đỡ lấy những cú đ.ấ.m mạnh mẽ lạnh thấu xương của nữ hài.

Lúc , Tô Chước mới phản ứng đối phương đang gì, nàng nheo mắt, trong lòng chút thất bại.

Thật sự đánh .

Đối phương đang đùa giỡn nàng.

Cuối cùng thanh niên cũng nhớ việc tự giới thiệu: "Ta là Tam sư của ."

"Thật ư?" Tô Chước lập tức thu tay , nghi ngờ .

Quả thật chút giống với miêu tả của các sư .

mà nàng từng gặp mặt.

Thanh niên giơ hai tay lên, vẻ mặt bất đắc dĩ, cây quạt giấy gấp nắm chặt trong tay.

Bắt gặp ánh mắt của , thực Tô Chước tin tưởng đến chín phần.

Huống hồ nếu là Tam sư , thì quả thật cũng là đối xử với nàng.

mà nàng biểu hiện vẻ dễ lừa gạt, hơn nữa mất mặt nên chút xuống đài , bèn giữ nguyên vẻ mặt cảm xúc, đợi đưa chứng cứ xác thực mới chịu xuống nước.

"Ồ, lão Tam."

Diêm Nguy Nhiên đột nhiên xuất hiện, cầm lấy con gà đang thè lưỡi từ tay , vui vẻ chào hỏi.

"Lão cái đầu , lớn nhỏ, gọi ai đó?"

Ngu Hồng Vũ trừng mắt , dùng cán quạt chỉ chỉ mặt đầy vẻ uy hiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-31-danh-khong-lai-thi-an-cho-chet-luon.html.]

Diêm Nguy Nhiên: Lêu lêu lêu.

Hắn bày vẻ mặt đáng ghét, Ngu Hồng Vũ mắt thấy tâm phiền, về phía tiểu sư trong truyền thuyết .

Tô Chước thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng, nàng gọi: "Tam sư ."

Thanh niên mỉm đầy an ủi: "Tiểu Cửu ngoan lắm."

Không lão Thất dạy hư.

Thật dễ dàng.

Diêm Nguy Nhiên xách con gà lên, liên tục cảm thán, giải thích :

"Tiểu Cửu, đừng giận, con vật nhỏ nếu thật sự phun lực lượng nguyên bản thì xương cốt sẽ hủy hoại, cố ý chọc tức ."

Ngu Hồng Vũ phe phẩy quạt, cúi đầu nàng hỏi: "Giận ?"

Tô Chước lắc đầu: "Không ."

Nóng m.á.u tức giận một chút là chuyện bình thường nhưng khi bình tĩnh mà còn ghi hận chuyện nhỏ nhặt thì cần thiết.

Người khác giận giận, tức giận sinh bệnh chẳng ai .

Hơn nữa sư cũng là ác ý cố tình trêu chọc nàng, chỉ là bất đắc dĩ mới tay mà thôi, là nàng nắm rõ tình hình.

đón gió tẩy trần cho Tam sư ... Tóm bữa tối dời xuống buổi chiều, lúc ánh mặt trời chói chang.

Tô Chước xổm bên cạnh nồi, chằm chằm nắp nồi, hương thơm ngào ngạt tỏa .

Ngu Hồng Vũ xử lý xong nguyên liệu mang theo trong nhẫn trữ vật ném cho Diêm Nguy Nhiên, đó đến đống lửa, mở nắp nồi, ném trong nồi mấy viên đan dược.

Sau đó nhét mấy bình đan dược cho nữ hài: "Lão Ngũ bảo mang cho ."

Tô Chước chớp chớp mắt: "Cảm ơn Ngũ sư giúp ạ."

Ngu Hồng Vũ lục lọi trong nhẫn trữ vật một lúc đưa cho nàng một món đồ gói ghém cẩn thận, Tô Chước vội vàng nhận lấy, : "Nghe bây giờ sư hộ giáp, đến lúc Đại Bỉ Tân Tú, dùng cái ."

Tô Chước tùy ý sờ một cái hộ giáp phẩm chất ngũ phẩm, bình thường hậu bối yêu thích trong tiên môn, ở Tiên Thiên cảnh cũng đừng mơ tưởng đến việc hộ giáp như . Hơn nữa, phẩm giai là vì năng lực đặc biệt, bất kỳ thuộc tính gia tăng nào, chỉ riêng phòng ngự cơ bản nhất đạt đến cấp bậc ngũ phẩm, thể là hộ giáp thích hợp nhất với Võ Tu.

Trong lòng nàng dâng lên vô vàn cảm xúc lẫn lộn, Tam sư luôn đối xử với nhưng ngờ chu đáo đến , chỉ thể áy náy : "Cảm ơn sư ."

Vừa nàng thật sự là quá nóng tính!

Tam sư đắc ý phe phẩy quạt, hào sảng hỏi: "Lão Tứ tặng một thanh kiếm, thần kiếm , nên tặng gì, ?"

Tô Chước do dự: "Sư cần bận tâm vì chuyện , thể bái nhập sư môn mãn nguyện ."

Nàng thật lòng, tác phong của các sư chính là hy vọng nàng từ chối ý của bọn họ, khách sáo cũng . Hiện tại nàng cách nào báo đáp, chỉ thể ghi nhớ trong lòng. Thật nàng chẳng thiếu thứ gì cả, thế giới hiếm tiểu sư nào cưng chiều hơn nàng.

"Bây giờ Tiểu Cửu đang luyện đao." Diêm Nguy Nhiên thuận miệng xong, đó múc một bát canh đưa cho sư , ném một cái bát cho sư .

Lại hỏi: "Sao lão Tứ tự đến hỏi?"

Tam sư giải thích: "Lão Tứ còn dẫn theo lão Ngũ, lão Lục, lão Bát việc ở quê nhà , về , mấy tên đều chơi vui quên cả lối về ."

Đều là một nhà, đến nơi của Tứ sư , đương nhiên là khách quý.

"Không cẩn thận một cái, sẽ trở thành Thái tử mất, thì , mấy sư đương nhiên giúp cứu ca ca về."

Tô Chước tò mò: "Tam sư , ?"

Tam sư : "Ta để đồ cho bọn họ , cần nữa."

Diêm Nguy Nhiên nuốt xuống miếng thịt yêu thú trong miệng, đặt bát xuống, vẻ mặt nghi ngờ: "Chuyện của ca ca liên quan đến quỷ?"

Tam sư : "..."

Diêm Nguy Nhiên ha hả: "Sợ quỷ thì cứ là sợ quỷ, bọn họ là sợ bọn họ còn cứu thêm một nữa đấy!"

Tô Chước mím môi, nể mặt lắm mới thành tiếng.

Ngu Hồng Vũ chân thành : "Lão Thất, cái miệng của thừa ."

Diêm Nguy Nhiên trừng mắt: "Muốn ăn một , !"

Ngu Hồng Vũ: “...”

bớt , ăn nhiều thêm mấy miếng cũng ."

nửa câu nên Diêm Nguy Nhiên cảm thấy xúc phạm, thản nhiên ăn thêm một miếng.

Đánh thì ăn cho c.h.ế.t luôn.

 

Loading...