Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 38: Thẩm Ngữ... Thẩm cái gì Trầm? Trầm cái gì?

Cập nhật lúc: 2025-04-03 12:19:14
Lượt xem: 304

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhận hai trăm linh thạch trung cấp, Tô Chước vui vẻ tiếp tục rút thăm.

Số lượng tử nội môn thật sự nhiều như .

Trận , đối phương mặc trang phục tử ngoại môn, là một thấy nàng bỏ chạy.

Không .

Vừa tin tức truyền , tiểu yêu nữ Đệ Cửu Vực cách hành hạ khác, là Kiếm Tu, cần dùng đến kiếm!

Chỉ dựa chân đạp, đá một tử nội môn khỏi phạm vi.

Rõ ràng trực tiếp nhận thua mới là hành động sáng suốt nhất.

Mất điểm đáng sợ, mất mặt mới đáng sợ.

Hôm nay.

Tô Chước đeo kiếm nhưng cũng chỉ đánh một trận rưỡi.

Một trận là đánh với Chu Phàn, nửa trận là do đối phương quên nhận thua, sự nhắc nhở của các sư đài mới giả vờ vô ý né tránh ngoài phạm vi.

Ngay cả Lý Đoạn Xuyên cũng thở dài: "Vận khí của Tiểu Cửu thật , năm đó chúng trận nào cũng đánh đến mức đầu bù tóc rối."

Tô Chước cảm thán: "Là danh tiếng các sư quá lớn."

Chỉ dựa danh tiếng của Đệ Cửu Vực dọa lui một đám .

Lý Đoạn Xuyên năm đó trận nào bọn họ cũng gặp đối thủ mạnh, hoặc là những tin tà cứ khiêu chiến, đầu rơi m.á.u chảy cũng chịu nhận thua.

Khổ lắm...

Không nhớ nữa.

Đến lượt sư thì giống như chơi .

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Đoạn Xuyên đổi, đột nhiên nhớ , dường như , các sư ở Đại Bỉ Tân Tú thi đấu đều vô cùng dễ dàng.

Chẳng lẽ cuối cùng đánh cho te tua?

...

Ngày thứ tám của Đại Bỉ Tân Tú, cũng là ngày thứ ba Tô Chước tham gia thi đấu.

Tô Chước thành thạo đến võ đài bốc thăm.

Hiện giờ nàng quen đường lối , cũng cần sư theo mới thể thi đấu.

thì đại đa cùng lứa tuổi cũng đều tự giải quyết, cùng lắm thì hẹn thêm vài đồng môn cùng thi đấu.

mà, Diêm Nguy Nhiên thể bỏ lỡ trò vui nên vẫn cứ theo.

"Giáp, bốn mươi hai."

Tô Chước cầm thẻ gỗ lắc lư đến sàn đấu.

Lần là một tử nội môn.

Xem đánh một trận .

"Đệ Nhất Vực."

Diêm Nguy Nhiên thoáng qua tử trẻ tuổi đang ở phía đối diện sàn đấu, nhắc nhở.

Tô Chước gật gật đầu: "Ồ."

Đệ Nhất Vực là Kiếm Tu, nhưng Kiếm Tu ở Vô Minh Thần Tông vốn nhiều.

Không giống như Thánh Địa Hi Hòa, thể thường xuyên thấy những tu tiên giả ít phổ biến như Âm Tu.

Trên sân là một nữ hài.

Tô Chước suy nghĩ một chút về đối sách, cảm thấy thể đối xử dịu dàng hơn so với lúc đánh Chu Phàn.

Ít nhất thì nữ hài mở miệng gọi nàng là "cây giá đỗ".

khi đối diện với ánh mắt của nàng, nữ hài mím môi, ánh mắt nàng lộ vẻ phức tạp.

Tô Chước ngơ ngác.

Sao dùng ánh mắt như đang tra nam để nàng?

Thu Vũ Miên Miên

Nàng còn gì mà?

Trưởng lão lớn tiếng : "Hai bên báo họ tên."

Tô Chước chắp tay: "Nội môn Đệ Cửu Vực, Tô Chước."

Nữ hài khẽ cúi đầu hành lễ: "Nội môn Đệ Nhất Vực, Thẩm Ngữ Trầm."

Tô Chước thẳng dậy.

Tiểu sư của Đệ Nhất Vực ... Họ Thẩm, quen quen, Thẩm Ngữ... Thẩm gì nhỉ?

Tô Chước buột miệng: "Cái gì, Thẩm cái gì?"

Nàng trừng mắt, vẻ mặt mờ mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-38-tham-ngu-tham-cai-gi-tram-tram-cai-gi.html.]

Thẩm Ngữ Trầm của nam chính ? Không Đệ Cửu Vực nhận mà vẫn Vô Minh Thần Tông, thậm chí còn Đệ Nhất Vực.

Lời tuyên bố bắt đầu của trưởng lão dừng miệng.

Đây đầu tiên ông chủ trì trận đấu của tử nội môn nhưng màn mở đầu thật sự là đầu tiên gặp.

Quan tâm đến việc khác tên là gì đến ... Không đúng, chỉ mấy chữ thôi mà cũng ?

Tiểu tử Đệ Cửu Vực đúng là tâm thật lớn.

Thực Thẩm Ngữ Trầm từng gặp Tô Chước nhưng đối phương rõ ràng là nhớ nàng . mà Tô Chước thể nhận tên của nàng , mặc dù hình như nhận .

Thẩm Ngữ Trầm nhíu mày : "Tô tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh lâu."

Tô Chước: "Ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu..."

Bề ngoài nàng tỏ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đầy dấu chấm hỏi, đối phương ở Đệ Nhất Vực chắc chứ… Nàng vẫn nhớ rõ cách Thẩm Ngữ Trầm tiết lộ ác chủ bài của các sư với nữ chính. 

Thẩm Ngữ Trầm : "Không mang kiếm, ngươi đang xem thường ?"

Tô Chước: "Không , hôm nay vốn dùng kiếm."

Nàng thật, dùng cũng dùng .

Thấy nơi hai tử nội môn sắp thi đấu, hơn nữa còn là Đệ Nhất Vực và Đệ Cửu Vực nổi tiếng Kiếm Tu, những xung quanh đến xem náo nhiệt đều tụ tập .

Lúc thấy lời của Tô Chước, tất cả đều im lặng.

Ngay cả Kiếm Tu của Đệ Nhất Vực cũng xứng để nàng dùng kiếm ?

Ngoại trừ Võ Tu của Đệ Nhị Vực, thì đại đa Pháp Tu đều coi kiếm đạo là mục tiêu theo đuổi cả đời, là đại đạo chí cao vô thượng. Đối với kiếm, là lúc nào cũng ôm ấp trong lòng, thì cùng là cũng mang theo bên , tham gia những trận đấu quan trọng càng thể bỏ .

Cho dù thực lực của đối thủ chênh lệch so với bản đến , phương thức tấn công mà Kiếm Tu sử dụng theo bản năng vẫn là kiếm quyết, dù dùng sát chiêu, cũng sẽ sử dụng một kiếm thức cơ bản nhất.

Làm gì chuyện bỏ kiếm dùng mà tay đánh ?

Trưởng lão cũng cảm thấy Tô Chước quá kiêu ngạo , thầm nghĩ danh tiếng "tiểu yêu nữ" quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nói kiêu ngạo là giả.

cũng là đồ do Lạc Thương Sơn dạy dỗ.

Trong lòng suy nghĩ miên man nhưng trưởng lão biểu hiện ngoài, giọng trầm rõ ràng truyền tai các nàng: "Có thể bắt đầu ?"

Tô Chước gật đầu.

Thẩm Ngữ Trầm cũng : "Có thể."

Nàng nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng nghênh chiến.

Sau khi nhập môn, Thẩm Ngữ Trầm đột phá Tiên Thiên cảnh.

Cũng coi như là thiên phú dị bẩm nhưng ở Đệ Nhất Vực thì vẫn đủ.

Phong An Dương của Đệ Nhất Vực cũng là tử Tân Tú nhưng lĩnh ngộ Kiếm Ý.

Điều khiến cho những tử cùng thời, dù là lớn tuổi hơn, đều trở nên lu mờ.

Nhìn Tô Chước đang khoanh tay đối diện .

Thẩm Ngữ Trầm cảm thấy xem thường, cảm thấy chút may mắn.

Nếu Tô Chước vì khinh địch mà thua nàng , thì còn gì hơn.

Danh tiếng của Tô Chước, trải qua một thời gian dài ủ men đến nay đạt đến đỉnh điểm từng . Tuy cho rằng trong đó chút hư danh nhưng một tử Tân Tú nào trở thành đầu tiên đánh bại nàng.

Danh tiếng của nàng thể nâng đỡ bất kỳ kẻ nào.

Có thể khiến một tử tầm thường bỗng chốc trở nên nổi bật giữa đám đông.

Bây giờ Thẩm gia khác xưa, đưa nàng đến nơi , con đường về nàng chỉ thể dựa bản .

Nếu Tô Chước từng giẫm lên Thẩm gia một cước, hiện tại nàng mượn đối phương bàn đạp cũng là chuyện đương nhiên.

Khoảnh khắc trưởng lão lui khỏi sân đấu.

Trận quyết đấu chính thức bắt đầu.

Tay Thẩm Ngữ Trầm chuyển động, trường kiếm trong nháy mắt rời khỏi vỏ, lơ lửng giữa trung. Sức mạnh lôi đình ẩn hiện hào quang bao quanh kiếm, hai tay của nàng kết ấn, linh khí cuồn cuộn ngừng truyền linh kiếm tâm ý tương thông với nàng .

Du Long Nhiễu Nguyệt!

Tia chớp nhỏ bằng ngón tay út quấn quanh kiếm rời, thi thoảng linh lực lóe lên, giống như con rắn nhỏ mọc sừng, uốn lượn về phía Tô Chước.

Tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp từ trời giáng xuống.

"Thẩm gia, quả nhiên là nội tình."

Đệ tử Đệ Nhất Vực đài ngừng tán thưởng, một kích thường đừng là né tránh, tu vi thấp đều rõ, chỉ thể dùng kiếm dẫn lôi cứng rắn chống đỡ.

Đương nhiên Tô Chước sẽ yên một chỗ, những con rắn linh lực ngừng bơi về phía nàng nhưng vẫn luôn kém một chút.

Sắc mặt Thẩm Ngữ Trầm càng lúc càng tái nhợt. Đòn của nàng là một chiêu thức kinh , đồng thời tiêu hao cũng cực kỳ lớn. Nàng đặt cược rằng đối phương sẽ thể né tránh, cũng thể chịu đựng nổi. Nếu Tô Chước cố gắng đón đỡ, nàng sẽ tê liệt, mất khả năng hành động, đó mặc xâu xé.

đánh trúng?

Chẳng lẽ chênh lệch cảnh giới giữa hai họ lớn như ?

 

Loading...