Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 443: Phù hộ thân lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:17:22
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Chước thấy Ngũ sư dùng Hư Giới đan lừa lấy chiêu mạnh của đối phương, bắt đầu thuận lý thành chương hủy thi diệt tích.
Trong cổ cảnh, nếu g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương khi truyền tống diễn , cổ cảnh sẽ truyền xác ngoài.
Lần là g.i.ế.c thật, dù phục sinh ở bên ngoài cũng chỉ dựa ấn ký thần phách lưu trong tộc. Người phục sinh cũng còn là từng bước cổ cảnh nữa.
Kiếm pháp của Tần Dĩ Luật độc ác đến cực điểm, vị lão giả tu cung đạo đ.á.n.h lui, còn Giang Hoàng thì may mắn như , thể chạy .
Thân thể diệt, thần phách giam trong pháp khí, cách biệt với thế giới bên ngoài.
“Giang , kiếp nên điều một chút.” Ngu Hồng Vũ tiễn một câu tiễn biệt.
Giang Hoàng gào lên: “Ta là thiếu tộc trưởng của Giang gia, tổ tiên phi thăng thành Chân Tiên, trong tộc cường giả vô , các ngươi dám g.i.ế.c ?!”
Ngu Hồng Vũ thản nhiên như thường: “Tất nhiên là g.i.ế.c mới bịt miệng .”
Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, phớt lờ sự tồn tại của linh dịch, thiêu đốt thần phách thành một nắm tro mỏng, chỉ một làn sóng ngầm lướt qua là lập tức tan biến.
Dù Giang gia phục sinh thiếu tộc trưởng tại Thiên Nhân giới, Giang Hoàng cũng ký ức trong thời gian , đây mới thật sự là bịt miệng.
Những kẻ ngoại tộc theo bọn họ tàn trận , đều trải qua một quy trình: c.h.ế.t hẳn mới thể diệt khẩu.
Sở dĩ để Tô Chước tay là vì nàng thuần thục như bọn họ, hiện tại vẫn còn đang tập sự.
Nói cho đúng, đây là đầu tiên Tô Chước thấy sư cẩn trọng như .
Ngọc Môn Khô Kinh cảnh bọn họ g.i.ế.c như ngóe mà cả cỏ run bần bật.
Vậy là Tô Chước vẫn còn coi là thiện lương nhỉ?
“Sau theo ngươi thôi.” Cỏ khô hóa thành một nhánh cỏ nhỏ bám chặt lấy ngón út của Tô Chước.
Tô Chước an ủi nó: “Yên tâm , cũng gì.”
Thu Vũ Miên Miên
“ bình thường sư g.i.ế.c rườm rà như thế , thả vài thần phách cũng chẳng .”
Mông Nghiệp trong trận, bệt bên tường thở phì phò: “ , hủy thi diệt tích, nghiền xương thành tro, thật sự phiền phức. Giá mà mạnh đến mức chẳng cần kiêng kỵ thì .”
Tô Chước: “Đê vỡ từ tổ mối, cẩn thận vẫn hơn.”
Mông Nghiệp: “Ừ, Huyền Đạo quả quá chói mắt, cần tránh tai mắt Tiên tộc. Nếu Tiên tộc nhập tục, chúng còn sợ gì ai?”
Tô Chước: “…”
Chả trách sư lúc nào cũng chỉ cẩn thận một chút, nhưng cũng nhiều.
Ngu Hồng Vũ bước trở trận, Mông Nghiệp ngẩng đầu : “Chắc tin tức truyền ngoài nhỉ?”
Ngu Hồng Vũ: “Tám chín phần là .”
Mông Nghiệp: “Còn phần còn ?”
Ngu Hồng Vũ: “Tất nhiên là do chính chúng truyền .”
Mông Nghiệp: “Ta cứ tưởng sợ Đại sư diệt khẩu xong.”
Ngu Hồng Vũ: “Chuyện đó thì .”
Mông Nghiệp: “Lần đừng để lộ tin tức nữa, g.i.ế.c trong cổ cảnh phiền lắm.”
Ngu Hồng Vũ: “Sư , chúng thật sự đến đây để g.i.ế.c .”
Mông Nghiệp sực nhớ: “Quên mất.”
Chí bảo giáng lâm là đại cơ duyên, nhưng bảo vật quý đến mức Tiên tộc cũng thèm khát… thì là đại họa.
Một Huyền Đạo quả thể gây tranh chấp trong Tiên tộc nhưng vẫn tới mức khiến Đại sư e ngại như thế.
Tô Chước linh cảm mãnh liệt, rằng bảo vật nơi còn quan trọng hơn nữa.
“Đại sư còn trở ?” Tô Chước hỏi.
Ngu Hồng Vũ khẽ lắc đầu: “Ta thả trận dẫn dụ qua đó, bọn họ rời xa giới chướng nơi đây, Đại sư cần lo cho chúng , tay sẽ ít cố kỵ hơn, chắc sắp giải quyết xong .”
Lời dứt, một đạo lưu quang lao trận, lệch chút nào nhắm thẳng Tô Chước, vì nhận nàng là kẻ yếu nhất trong trận, nên tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-443-phu-ho-than-lon.html.]
Là một tàn hồn Xuất Khiếu cảnh của Tiên tộc!
Rõ ràng còn đang bỏ trốn bên ngoài, hiểu tìm đường nơi .
Lão già họ Úy rõ ràng khách khanh ngoại tộc do gia tộc tầm thường dùng công pháp kém cỏi nuôi dưỡng, ngờ thể thiêu đốt thần phách ở Xuất Khiếu cảnh để trốn khỏi pháp khí chuyên trói hồn. Giờ thì Giang Hoàng c.h.ế.t, lão chỉ còn báo thù.
Nhẹ là đoạt xá, nặng thì hồn phi phách tán.
Tô Chước khẽ co giật khóe miệng: “ là mềm yếu thật đấy.”
Tàn hồn sắp tiếp cận, mà Tô Chước hề động đậy. Bên cạnh nàng hiện một bóng đỏ mờ ảo, trông bề ngoài thì là một cô nương.
Chính là một trong những bùa hộ lớn nhất của Tô Chước - Ma Ảnh.
Ma Ảnh đỏ nghiêng đầu, khẽ mở miệng. Luồng lưu quang như gặp lực cản thể chống đỡ, đột ngột hút thẳng miệng nàng , ánh sáng lập tức tan biến.
Tĩnh lặng đến mức khiến tuyệt vọng.
Ma Ảnh ngậm miệng, trầm tư hai giây : “Không ngon.”
Tô Chước phụ họa: “Lần đừng ăn nữa.”
Ma Ảnh tiếp: “Tu vi , đốt thành tro thì phí quá.”
Rõ ràng ý nàng là cảm thấy thiêu thần phách thành tro là lãng phí.
Ngay đó, Tần Dĩ Luật xuất hiện trong trận, cầm kiếm quanh: “Xong cả ?”
Ma Ảnh thấy thì biến mất, trông vẻ ưa đối phương cho lắm.
Tô Chước giải thích: “Bị Tiểu Ảnh ăn .”
Tần Dĩ Luật khẽ gật đầu, mấy bận tâm: “G.i.ế.c sạch , tiếp theo gì?”
“Trong trận nếu còn bảo vật.” Ngu Hồng Vũ : “Phải gọi những khác đến.”
“Dù Trung Vân đảo ở đây , thu hoạch chuyến cũng đủ. Huyền Kim cũng đưa về , ở cổ cảnh thêm cũng chẳng lợi.” Mông Nghiệp .
Tô Chước họ bàn bạc, thấy an bèn tiện tay thả Tiểu Tỳ Hưu . Chỉ thấy nó hưng phấn chạy khắp cổ trận tàn phá, chỗ nào cũng thăm dò. Dáng vẻ khiến Tô Chước nhớ lúc nó từng đào Thú Thần Bia.
Nhất định vẫn còn bảo vật!
Ngu Hồng Vũ liếc mắt về phía đó: “Gọi Nhị sư tới , nếu còn bận chỗ thì để phân lo liệu cũng .”
Mông Nghiệp gật đầu: “Ta về liền.”
Hắn tinh thông Không Gian đạo tắc, nên đưa tin là hợp lý.
Mông Nghiệp rời , Ngu Hồng Vũ về phía Tô Chước: “Tìm gì ?”
Tô Chước chỉ Tiểu Tỳ Hưu đang chạy loạn.
Lúc Tiểu Tỳ Hưu đang nhai nhồm nhoàm linh thảo moi từ đống đổ nát.
Trận pháp nơi đủ để thúc đẩy linh d.ư.ợ.c sinh trưởng, nhưng vì ẩn chứa huyền cơ nên linh tính đặc biệt, một linh thảo tự phát mọc lên trong góc, tuổi thọ cũng ít.
Tần Dĩ Luật thong thả dạo bước trong trận, mắt cụp xuống, đang gì. Tỳ Hưu lập tức ăn nhanh hơn, sợ cướp mất.
Tô Chước chống cằm, bên bức tường gãy chờ đợi: “Lục sư mà đến là bắt đầu đào bới.” Mà Tỳ Hưu thì cũng đào.
Ngu Hồng Vũ trầm ngâm một lát, một Huyền Đạo quả hình bầu hồ lô màu ngọc lơ lửng bay đến tay Tô Chước, : “Chờ Lục sư và Bát sư đến, ba các ngươi chia Huyền Đạo quả , thể tiến gần hơn tới cơ duyên Hóa Thần cảnh.”
Tô Chước sững : “Vâng ạ.”
Thật xa xỉ.
Tô Chước quá ngạc nhiên, nhưng Ngọc Môn Khô Kinh thì đang rít rắc bò cạnh nàng thì suýt nữa rơi nước mắt.
Thế giới quan của nó trong thời gian ngắn chấn động nghiêm trọng: đầu tiên là chỉ là một gốc linh thảo sinh trong Huyền Đạo quả, tư chất bình thường, nhờ hưởng lợi của quả mới tu thành d.ư.ợ.c vương.
Rồi ngay đó, đám nhân tộc hung ác bắt đầu bàn chuyện ăn sạch quê hương của nó.
Mà còn cho nó ăn ké một miếng.