Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 525: Thể Tu?
Cập nhật lúc: 2025-12-22 13:27:24
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Truyền thừa trong hồ nhiều, nhưng cưỡi ngựa xem hoa thì vẫn nhanh, Tô Chước xuyên qua những luồng sáng, chẳng mấy chốc tham quan hết hồ nước .
Ngoài truyền thừa Thần Thú, nàng nhận một cái nào khác.
qua thăm dò, nàng phỏng đoán về cách thức tiếp nhận truyền thừa.
Những truyền thừa cần đến gần chúng, mà là cần thu hút, nếu như Tô Chước thể nào trở vô luồng sáng đại diện cho uy áp của Thần Đạo.
Vì Tô Chước đến gần, dừng bước, một truyền thừa cách xa gần.
Truyền thừa là gì, nhưng cảm giác quen thuộc, hẳn là liên quan đến đạo tắc mà học qua.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước học qua quá nhiều đạo tắc, Thần Đạo bản chất khác biệt với đạo tắc thông thường, nàng thể phán đoán đây là đạo nào.
Chỉ thể dựa mức độ thiện của truyền thừa đối với nàng để quyết định đối tượng thăm dò đầu tiên.
Tô Chước phóng thần thức của .
Luồng thần thức đó ngừng lan rộng, khi chạm vầng sáng của truyền thừa liền bùng cháy dữ dội, cùng lúc đó, ánh sáng của truyền thừa cũng đang thuận theo luồng thần thức mà Tô Chước ngừng phóng , từ từ di chuyển về phía nàng, chỉ cần Tô Chước kiên trì duy trì việc phóng thần thức ngoài, luồng sáng truyền thừa nhanh sẽ đến bên cạnh nàng.
Bản thể của truyền thừa chắc chắn thứ Tô Chước thể lay chuyển hấp thụ, nhưng luồng sáng thì khác, uy lực trong đó chỉ là một phần nhỏ của bản truyền thừa Thần Đạo, nàng thể chiếm của riêng.
Thấy luồng sáng đó dẫn dụ vài trượng, Tô Chước hiểu , tạm thời thu hồi thần thức.
Xem phỏng đoán của sai.
Truyền thừa Thần Đạo: "..."
Hồ Linh: "..."
Thấy Tô Chước dẫn một luồng sáng truyền thừa đến gần một đoạn đột nhiên dừng , rõ ràng chỉ là thăm dò, mà dấu ấn truyền thừa nay vốn coi ai gì thực sự phối hợp, Hồ Linh cũng chút nghi hoặc: "Chuyện gì ?"
Tô Chước thăm dò một truyền thừa khác, xác nhận phán đoán của về mức độ thiện của truyền thừa là sai.
Truyền thừa mà nàng thăm dò đầu tiên thuộc loại mức độ thiện trung bình, còn truyền thừa thứ hai thăm dò thì quen thuộc và dễ dàng hơn cái .
Điều đó cho thấy lượng truyền thừa mà nàng cơ hội dễ dàng thu ít.
Tô Chước liếc những truyền thừa mặt, bắt đầu cân nhắc.
Hồ Linh âm thầm kinh ngạc.
Xem nàng thật sự thể lấy , hơn nữa chỉ một loại.
Thật quá vô lý.
"Cuộc mua bán thật sự lỗ."
Nghĩ đến đây, Hồ Linh hạ quyết tâm.
Tô Chước đang trầm tư truyền thừa đột nhiên thấy giọng của Hồ Linh:
"Tiểu nha đầu ngươi đừng chần chừ nữa, một cái hợp với ngươi đó."
Hồ Linh hùng hồn, nhưng so với cảnh tượng khác bó tay chịu thua truyền thừa, thời gian Tô Chước bỏ gần như thể bỏ qua tính.
Tô Chước hề Hồ Linh thành thật như , theo phản xạ thực sự cho rằng ở quá lâu, nhưng cũng hề chột .
Mục đích của là một truyền thừa, ở lâu hơn một chút cũng là bình thường.
Hồ Linh truyền xuống một ý niệm, Tô Chước thuận theo sự chỉ dẫn của nó đến một truyền thừa.
Vầng sáng của truyền thừa nghiêng về màu đỏ, trung tâm ánh sáng rực rỡ đến mức khiến thể thẳng, giống như một vầng hào quang đang bùng cháy.
"Đây là Chiến đạo!"
Hồ Linh : "Chính là truyền thừa do thần kỳ Chiến đạo để , ngươi mau hấp thụ ."
Đồng t.ử Tô Chước khẽ động, truyền thừa ở đây cả Chiến đạo ?
"Ừm, ." Tô Chước khẽ gật đầu.
Hồ Linh đột nhiên lương tâm trỗi dậy: "Truyền thừa Chiến đạo, giống những truyền thừa ngươi chạm đó , ngươi cẩn thận một chút."
Chiến đạo đ.á.n.h , truyền thừa g.i.ế.c c.h.ế.t càng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tô Chước cũng hiểu , truyền thừa trông hung dữ .
Nàng cảm thấy cũng hung dữ, cũng cần kiêng dè nhiều như .
Tô Chước phóng thần thức, tiếp cận truyền thừa đó, do tác dụng tâm lý , nàng cảm nhận một loại chiến ý thuần túy. Loại chiến ý đó dè dặt, bởi vì uy áp của Thần Đạo quá nặng, khiến thần thức tê liệt, gần như khó thể nhận .
Luồng sáng đỏ mảnh khảnh thần thức dẫn dụ đến, nhanh chìm lòng bàn tay Tô Chước.
Khi lòng bàn tay chạm luồng sáng truyền thừa đó, Thức Hải của Tô Chước một ý thức vô cùng mạnh mẽ bao phủ, nhưng áp lực đó mang đến cảm giác nguy hiểm, chỉ đơn thuần là do nội dung của truyền thừa quá đồ sộ mà thôi. Hơi thở hung ác bao trùm xuống, Tô Chước bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-525-the-tu.html.]
Loại uy áp thuần túy hề chứa đựng ác ý, ôn hòa hơn nhiều so với những hiểm cảnh mà nàng từng đối mặt, đối với nàng là gì cả.
Diệt Chiến đạo mà nàng từng tu luyện kết hợp đặc tính của Chiến đạo và Sát đạo, là một trong những đạo tắc quen thuộc nhất của nàng.
Bây giờ tu luyện Chiến đạo càng ít công to.
Một lát , Hồ Linh đột nhiên hiện một linh thể hư ảo lượn lờ đầu Tô Chước, quan sát trái .
"Lại còn sống." Ánh sáng quanh nó lóe lên một cái, vô cùng kinh ngạc.
Toàn Tô Chước đều đang rỉ máu, nhưng tổn thương như đối với Thiên Tướng cảnh hề nguy hiểm, ngược việc nàng hấp thụ truyền thừa mà chỉ thương đến mức , khiến Hồ Linh cảm thấy bất ngờ.
Hồ Linh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là một Thể Tu?"
Cũng chịu đòn quá giỏi .
Một lúc lâu , Tô Chước mở mắt, cử động các khớp xương .
Linh lực của nàng khẽ rung lên, vết m.á.u liền biến mất, làn da lộ vẫn trắng nõn tì vết.
Hồ Linh khôi phục trạng thái cao thâm khó dò, chậm rãi :
"Ngươi thể ở đây tu luyện đến khi đột phá hãy rời ."
"Thời gian trôi chảy trong cảnh trong cảnh khác với bên ngoài, thể giúp ngươi chiếm chút lợi thế."
Thời gian, quan trọng.
Tô Chước cảm giác gấp gáp chạy đua với thời gian, nhưng cũng khá đồng tình với điểm .
Trong lòng nàng cũng đột phá.
Trước khi tu luyện, Tô Chước hỏi thêm một câu: "Tiểu cô nương cùng ? Nàng ở ?"
Hồ Linh đáp: "Nàng cơ duyên của nàng ."
Tô Chước cũng bất ngờ, như Lữ Kính ở Thiên Nhân giới tuyệt đối coi là thiên chi kiêu tử, sành sỏi nhất, chỉ cần nàng , hẳn là thể thu hoạch gì đó từ Bí Cảnh .
Sau đó, Tô Chước về phía sâu trong hồ truyền thừa.
Hồ Linh thúc giục: "Nhìn gì nữa? Còn tu luyện?"
Tô Chước: "Ta lấy thêm vài cái truyền thừa nữa mới tu luyện."
Hồ Linh: "..."
"Ngươi hiểu một đạo lý, gọi là tham thực bất lạn (tham ăn nhai kỹ) ."
Tô Chước suy nghĩ một lát: "Tiền bối, từng qua Thân Tướng Vạn Đạo Gia ?"
"Ta tham nhiều, chỉ là thể tìm hiểu thêm vài đạo mà thôi." Giọng Tô Chước chút bất đắc dĩ.
Hồ Linh dừng một chút, bình tĩnh : "Ngọa tào(*)."
(*) Đồng âm với từ “Ta thao” [wǒ·cāo] - câu c.h.ử.i thề.
Thân Tướng Vạn Đạo Gia là vấn đề tìm hiểu thêm vài đạo thôi ?
Người tu luyện đến Thiên Tướng cảnh ?
Người bình thường Thân Tướng Vạn Đạo Gia đè c.h.ế.t là may mắn lắm , còn tu luyện?
Thấy Hồ Linh ngăn cản nữa, Tô Chước liền tiếp tục "gạ gẫm" truyền thừa.
Rất nhiều truyền thừa đều phối hợp.
Sau khi tiếp nhận đủ truyền thừa, Tô Chước thể cảm nhận áp lực trong Thức Hải, cuối cùng bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Linh khí trong hồ vô cùng dồi dào, chỉ thuần túy, mà còn một vẻ cổ xưa phiêu diêu, chút tương đồng với vẻ cổ xưa mà nàng cảm nhận trong gian ở vỏ Uy Nhuy kiếm.
Trong gian đó, Tô Chước tu luyện hơn sáu năm mới tương đương với một ngày ở thế giới bên ngoài.
Chênh lệch thời gian của gian chắc hẳn cũng đáng kể.
Tô Chước lặng lẽ tu luyện, gần như quên trong biển truyền thừa mênh mông.
Thái Nhất chân khí hấp thụ linh khí thông thường, nhưng linh lực chuyển hóa mạnh hơn nhiều so với công pháp thông thường, khiến khỏi cảm thán, thứ cấm quả nhiên là nhất.
Huống chi công pháp cũng chỗ nào thương thiên hại lý, chỉ là tu luyện dễ Thiên Đạo nhắm tiêu diệt mà thôi.
Bởi vì Thiên Đạo nhắm , Lâm Hư cảnh, hoạt động của Tô Chước trong Linh giới hạn chế.
Đến Lâm Hư cảnh, Tô Chước liền nắm chắc thể tự do hoạt động trong Linh giới.
Nàng vẫn mong chờ việc đột phá Lâm Hư cảnh.