Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 549: Sơn Hà Ấn

Cập nhật lúc: 2025-12-24 10:41:51
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong Mộc Thạch cổ cảnh.

Bạch Mộ Chân ngớ : "Vậy mà tiểu sư thật sự thể khống chế lối ."

Diêm Nguy Nhiên tò mò: "Bọn họ cái giọng điệu thương nặng nữa ?"

Bạch Mộ Chân: "Tiên tướng gì tiểu sư cả."

Diêm Nguy Nhiên "chậc" một tiếng: "Gã còn hai mặt nữa."

Bạch Mộ Chân: "Ngươi cũng g.i.ế.c ít nhỉ. Ta thấy đội ngũ của bọn họ hỗn loạn cả lên."

Ba sườn cỏ gần lối , cẩn thận đối chiếu những thông tin mà họ .

Tiên Vực truy sát Tô Chước, Giới ngoại Động Thiên truy sát Bạch Mộ Chân.

Hiện giờ chỉ Diêm Nguy Nhiên là ung dung thoải mái.

Bên trong cổ cảnh khó mà liên lạc với bên ngoài, với thực lực của ba họ, thám hiểm Mộc Thạch cổ cảnh cũng tệ.

Mộc Thạch cổ cảnh khó giải quyết chính là ở những trận pháp mặt ở khắp nơi bên trong, vô cùng kỳ quái, khó mà đề phòng hết.

Diêm Nguy Nhiên vô cùng chắc chắn: "Tiểu sư khá là am hiểu Trận đạo, chút trận pháp nhằm nhò gì."

Tô Chước nhấn mạnh: "Biết sơ sơ thôi, chỉ là sơ sơ."

Bạch Mộ Chân uể oải chống cằm : "Kiếm Tu mà sơ sơ Trận đạo cũng hiếm lắm . Chúng cần dùng bạo lực phá trận nữa ?"

Tô Chước: "Chắc là cần , trận phức tạp." Hơn nữa còn Hồ Linh ở đây mà.

Bạch Mộ Chân: "..." Quả nhiên sơ sơ chỉ là khiêm tốn.

Vốn dĩ Bạch Mộ Chân thấy ở đây ba Kiếm Tu, ngoài việc c.h.é.m g.i.ế.c lung tung thì cũng cách phá trận nào khác.

May mà tiểu sư đa tài đa nghệ.

Lời hề khoa trương chút nào.

Vào trận bao lâu, Bạch Mộ Chân vẫn còn khá cảnh giác, đó đến kiếm cũng buông xuống.

Suốt đường bình an vô sự.

Lối là khu vực an nhất trong Mộc Thạch cổ cảnh, đá cuội rơi vãi, chỉ những t.h.ả.m cỏ xanh mướt.

Đi sâu cổ cảnh, cảnh tượng xung quanh biến thành bãi đá lởm chởm, còn nhiều cây cổ thụ trơ trụi rải rác, qua khó mà phân biệt đường .

Trong lúc chú ý lệch đường.

Tu vi của Bạch Mộ Chân đủ cao, phát hiện chỗ đúng: "Chúng lệch đường ?"

Tô Chước: "Đường khỏi trận vốn là đường lệch... Không ."

Bạch Mộ Chân nghĩ nhiều: "Vậy thì ."

Thực theo Tô Chước thấy, con đường đang cũng hình thù gì, tuy nguy hiểm, nhưng cũng là vòng vèo, khi nào mới .

Nàng thể thấy mấy con đường khỏi trận nhanh hơn an .

Mộc Thạch cổ cảnh tại khó đối phó? Chính là vì trận pháp thể suy đoán theo lẽ thường, lúc nàng dẫn đường cần tham khảo ý kiến của Hồ Linh.

Hồ Linh lẩm bẩm: "Đây là trận pháp do thần khí tạo thành. Ngươi đừng quá tin mắt ."

Tô Chước tin mắt thì để hãy . Lời của Hồ Linh cũng xem như đáng tin, ba canh giờ, mặt bỗng nhiên quang đãng, cuối cùng cũng xuất hiện cảnh tượng khác ngoài đá và cây khô.

Dường như về lối .

chỉ cần thần thức đủ nhạy bén, vẫn thể phân biệt sự khác biệt tinh tế bên trong.

Bạch Mộ Chân kinh ngạc: "Đây chính là khu vực trung tâm?"

Tốc độ khỏi trận của họ quá nhanh, trong ghi chép của Điện Sâm La cũng phương pháp nào đến nhanh như .

Diêm Nguy Nhiên: "Quen là , tiểu sư đáng tin cậy."

Bạch Mộ Chân khá là tán đồng: "Đáng tin cậy hơn mấy đứa sư các ngươi cộng ."

Diêm Nguy Nhiên: "... Ta phản bác, nhưng tìm lý do."

Tô Chước hề kể công: "Vẫn là nhờ Hồ Linh tiền bối."

Hồ Linh kín đáo : "Ta ở mặt Linh thể bí cảnh vẫn chút thể diện."

Tô Chước: "Tiền bối, định dùng thể diện của để gì?"

Hồ Linh: "Cũng chỉ là tùy ý lấy một món Thần khí thôi!"

Bạch Mộ Chân lập tức tỉnh táo : "...Thần khí?" Tùy ý?

Diêm Nguy Nhiên "ồ" một tiếng.

Tô Chước gật đầu: "Thì ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-549-son-ha-an.html.]

Hồ Linh Diêm Nguy Nhiên: "Ngươi bất ngờ?"

Tô Chước bất ngờ thì thôi , ngay cả tên tiểu t.ử cũng bất ngờ?

Diêm Nguy Nhiên: "Trước tiểu sư từng nhặt một thanh Thần kiếm." Chẳng tùy ý .

Tô Chước từng nhặt một thanh đoản kiếm ở Phú Ma cảnh, cũng xem như Thần khí, bây giờ là Mục Dự Chu đang dùng.

Diêm Nguy Nhiên tâm ý với với thanh kiếm gắn bó sinh mệnh của , hề hứng thú với Thần kiếm nào cả, lúc cũng tỏ lơ đãng.

Tô Chước: "Đều là chuyện cũ , cũng chỉ nhặt một thanh đó thôi."

Bạch Mộ Chân: "..."

Hồ Linh: "..." Đó là Thần kiếm đó! Ngươi còn nhặt bao nhiêu thanh nữa?

Đồng cỏ mênh m.ô.n.g bát ngát, Hồ Linh hóa thành một linh thể phát sáng, chăm chú bí cảnh rộng lớn.

"Ra đây ."

Thu Vũ Miên Miên

.

Bí cảnh yên lặng như tờ, tiếng gió vọng .

Không hồi âm.

Hồ Linh đưa tay chỉ một cây đại thụ lá vàng rực đồng cỏ, lạnh lùng : "Nhổ nó , cây là thần dược."

Thần dược!

Ba sớm nhận , nhưng dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay lúc Tô Chước định tay, một tấm chắn thần quang rực rỡ đột nhiên xuất hiện, bao bọc lấy cái cây to lớn lá vàng kín mít.

"Để xem ai dám manh động!"

Giọng của Linh thể bí cảnh vô cùng uy nghiêm, với Hồ Linh: "Bản tọa vốn quản ngươi, nhưng ngươi thật sự quá đáng, thần d.ư.ợ.c là thứ hái là hái ?"

Giọng Hồ Linh bình thản: "Ở mặt còn giả vờ cái gì. Sơn Hà ấn ở trong tay ngươi , ngươi giữ cũng vô dụng, cho mượn dùng chút."

Linh thể bí cảnh vô cùng khinh thường: "Ngươi là ai? Một câu giao Thần khí? Bản tọa sống mười mấy vạn năm , trí nhớ lắm."

Hồ Linh: "Ta là thúc của ngươi!"

Linh thể bí cảnh: "Ta còn là cha ngươi đây , ha ha!"

"Vãi chưởng!" Hồ Linh nghiến răng nghiến lợi: "Tô Chước ngươi mau đ.á.n.h cho nó phục ! Tiểu t.ử vênh váo quá !"

Linh bí cảnh: "Chỉ bằng ngươi..."

Tô Chước rút kiếm, mũi kiếm mơ hồ tỏa kiếm khí vô hình.

Linh thể bí cảnh lập tức cảm nhận dấu hiệu gian rung chuyển.

Linh thể bí cảnh đổi giọng ngay: "... Chỉ bằng như thế , phục sát đất quả thực quá dễ dàng, gì từ từ ."

Mũi kiếm của Tô Chước khựng .

Hồ Linh: "Chém ! Dừng gì?"

Linh thể bí cảnh vội vàng hét lên: "Hồ thúc! Là con đây, con là Tiểu Trận Tử! Thúc con lớn lên từ nhỏ... Không đúng, con từ nhỏ thúc trông nom mà lớn, lúc nhỏ thúc còn từng bế con nữa..."

Hồ Linh: "..."

"..."

Tô Chước nhịn nổi hỏi: "Thần Minh của các cũng như ?"

Thật đáng tin chút nào.

Lòng Hồ Linh đầy căm phẫn: "Dĩ nhiên là ! Sao thể chứ..."

Linh thể bí cảnh giải thích: "Năm đó chỉ là một viên trận thạch nhỏ bé thôi, quản chuyện gì cả."

Cho nên nó đáng tin cậy cũng là chuyện bình thường.

Trải qua mấy vạn năm, cho dù là một hòn đá điểm hóa cũng thể điều khiển Thần khí .

điều cũng thể bỏ qua sự áp chế về vai vế của Hồ Linh, và mối đe dọa vũ lực từ Tô Chước.

Giữa trung tâm của gian bí cảnh hiện một bóng hình to lớn mà hư ảo, nhanh chóng thu nhỏ , hóa thành một luồng sáng bay về phía Tô Chước.

Luồng sáng đó rơi lòng bàn tay Tô Chước, chiếc ấn lớn với chất liệu trong suốt nặng trịch và tinh xảo, như thể chứa đựng cả một thế giới nhỏ bé trong, bên trong vạn vật bao la, khiến nàng thể .

"Vật tên là Sơn Hà ấn, là do Thiên Thần thời xưa thu lấy sông núi hồ biển của thời đại Thần Đạo mà hóa thành, thể trấn áp vạn vật, dùng trận nhãn hiệu quả kỳ diệu."

Linh thể bí cảnh đau lòng thôi, đành giúp thì giúp cho trót, ném một cuộn dư đồ cho Tô Chước: "Ngươi tìm các bí cảnh khác ."

"Trong các bí cảnh đó còn nhiều Thần khí hơn."

 

 

Loading...