Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 97: Vậy ta cũng đi lĩnh ngộ một chút?
Cập nhật lúc: 2025-05-28 14:20:57
Lượt xem: 181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vị sư họ Ngọc rõ danh tính chỉ quen Lạc Cửu Cửu, mà còn thể là cùng một kiểu , lai lịch bất minh, tu vi lộ, nhưng mạnh đến đáng sợ.
Nếu như luôn ở trong đội ngũ của bọn họ, chẳng ai dám ý phản bội.
hai đó kiểu tuân theo khuôn phép.
Ngọc sư từng dặn đội ngũ rằng nếu thấy động tĩnh bất thường thì nên tránh xa, quả nhiên, chẳng bao lâu , hướng mà họ rời lập tức trở nên hỗn loạn.
Ban đầu là d.a.o động linh lực sinh từ linh quyết, tiếng gầm rú của linh thú mơ hồ truyền đến, yên tĩnh bao lâu, yêu thú xung quanh bắt đầu trở nên kích động.
Trời đất đổi, núi sông rung chuyển.
Bọn họ rời xa, ngang qua một nhóm tử nội môn, đối phương thậm chí thèm liếc bọn họ, tâm tập trung động tĩnh ở đằng xa.
Từ nơi hỗn loạn , mùi m.á.u tanh gần như lan tỏa đến tận vài dặm.
Rốt cuộc xảy chuyện gì? Không ai cả.
Bạch Súng nhờ điểm lên hạng ba, nếu ngọc phù trong tay mấy tử nòng cốt của ngoại môn còn cũng rơi tay , thì dành hạng nhất cũng dư sức.
Ngay cả tử nội môn cũng dám đến nơi đó, Lạc Cửu Cửu thoát ? Dù thế nào nữa, cảnh giới tu vi của bọn họ chỉ thế, lâu như còn trở về, chắc chắn loại từ sớm.
Mãn Tùng một niềm tin kỳ lạ với bọn họ, khẩy: “Ngươi nghĩ bọn họ sẽ ?”
Bạch Súng nheo mắt, giọng mang theo chế giễu: “Quay thì ? Họ dễ dàng giao thứ quan trọng như cho khác, lẽ nghĩ đến ngày hôm nay. Người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì mồi, sư , thật sự nghĩ Bí Cảnh Thí Luyện là trò trẻ con ?”
“Trong bí cảnh, tất cả đều thuộc về kẻ mạnh, cho dù là âm mưu vận may cũng là một phần của thực lực, nếu liên thủ với , ngọc phù đủ giúp chúng ở vị trí mấy chục hạng đầu.”
Mãn Tùng đưa tay: “Đưa ngọc phù đây, nếu đừng trách niệm tình cũ.”
Bạch Súng d.a.o động, giọng mang theo vài phần căm phẫn: “Xuất của Lạc Cửu Cửu, còn rõ ? Lần thiếu mấy điểm với nàng là gì cả, nàng giống chúng , chẳng còn đường lui nào hết!”
Hai tuy thực lực như quái vật, nhưng thái độ bỡn cợt quan tâm đối với việc thắng thua, thật sự xuất từ phàm nhân.
Trong ngoại môn, nhiều trẻ gia thế hậu thuẫn, giới hạn của họ thể đạt tới cũng chính là giới hạn của bản , thậm chí là của cả gia tộc suốt hàng trăm năm. Bao kẻ lãng phí tuổi trẻ trong ngoại môn mà chẳng nên chuyện gì. Bạch Súng chỉ rằng, cơ hội vươn lên bao giờ gần đến .
Cạnh tranh thắng cường giả khó, nhưng nếu bây giờ đối thủ của chỉ là đám ngoại môn thì ?
Bạch Súng giơ tay, mấy tử nòng cốt của ngoại môn né tránh ánh mắt của Mãn Tùng, bước đến lưng .
Thu Vũ Miên Miên
Mãn Tùng và Kỷ Ngộ ở xa liếc , nhiều lời, linh lực trong tay đột nhiên xuất hiện, linh quyết bất ngờ lao thẳng về phía Bạch Súng!
Kỷ Ngộ cũng lao tới chặn một tên tử, mặt mày hưng phấn hét lên với đồng môn: “Cướp nhẫn trữ vật của ! Lấy ngọc phù!”
Mặc dù sự tồn tại của kẻ phản bội khiến lạnh lòng... từng trải qua phản bội thì thể xem là một đội ngũ bí cảnh đủ tư cách?
Mãn Tùng mừng vì sớm rõ lòng , đau đầu đến mức chẳng còn sức mà nổi giận: “Đánh thì đánh, đừng la lối om sòm!”
Việc sớm trong dự liệu của Cửu Cửu sư tỷ, đối phương tùy tiện đưa ngọc phù ngoài, vốn dĩ chẳng quan tâm đến việc trả , lẽ ngay từ đầu để ý đến xếp hạng. dù nữa, bọn họ vẫn giữ lấy chúng thật .
...
Quanh hố sâu khổng lồ, uy áp của yêu thú ngập trời, yêu thú nhất phẩm biến mất còn dấu vết, những con cố chấp chỉ còn là xác chết, con vững chỉ là yêu thú nhị phẩm với miệng đầy m.á.u tanh.
Đã sáu bảy con yêu thú tam phẩm kéo đến, là hung cầm mãnh thú, với bài học xương m.á.u từ con yêu thú nổ tung mà c.h.ế.t đó, chúng chỉ dám bia đá, dám tiến thêm dù chỉ một tấc.
Đừng đến việc đoạt bảo ánh mắt thèm khát của vô yêu thú, ngay cả những tử Tiên Thiên cảnh tinh nhuệ nhất nếu rơi trong đó cũng khó mà mạng rút lui.
Tiểu Kiếm với Tô Chước: “Giờ bọn chúng dám tới gần Thú Thần Bia, chỉ vì uy nghiêm của thụy thú, mà còn vì chính sự uy nghiêm của Thú Thần Bia.”
Đối với yêu thú mà , sức hấp dẫn của Thú Thần Bia đủ để lấn át toan tính thiệt hơn, lợi ích mà nó mang vượt xa nguy cơ mất mạng, chính vì dã tâm khắc sâu trong bản năng nên chúng mới lao cuộc tranh đoạt điên cuồng .
Tiểu Kiếm: “Một khi Tỳ Hưu kết thúc lĩnh ngộ, hai khả năng xảy , một là nó thể mạnh đến mức khiến vạn thú thần phục.”
“Khả năng khác là nó sẽ rơi trạng thái suy yếu, tìm ngươi cầu cứu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-97-vay-ta-cung-di-linh-ngo-mot-chut.html.]
“Xét theo thực lực của nó, ngươi cần nghĩ đến khả năng thứ nhất .”
Tiểu Kiếm bắt đầu chêm ý kiến cá nhân với giọng điệu khách quan, nó thật lòng cảm thấy con thụy thú chẳng , ăn thì nhiều, lười thì hết chỗ , thế còn yếu hơn cả khỉ.
Tô Chước cũng kỳ vọng gì tiểu Tỳ Hưu, bèn dỗ dành Tiểu Kiếm: "Cứ vớt cục lông nhỏ thêm một nữa , nếu nó mạnh lên thì chúng thiệt."
Tiểu Kiếm nghĩ thấy cũng đúng: "Có thể lấy Thú Thần Bia là lời . Ngươi là Thụy Thú Chi Vương, Thú Thần Bia sẽ hủy diệt ngươi ."
Khế ước của ngự thú nhiều loại, nhưng vì thụy thú quá mạnh mẽ, nên khi ký kết, cả hai chắc chắn sẽ cùng hưởng vinh quang hoặc cùng chịu tổn thất. Chính vì mối liên kết , trong vô hình, sự tồn tại của Tô Chước cũng sẽ ảnh hưởng bởi khí cơ của thụy thú, nhiễm lấy một phần thần tính của dị chủng thần thú.
Tô Chước trầm ngâm: "Vậy cũng thử lĩnh ngộ một chút?"
Tiểu Kiếm: "Ngươi bình thường chút ."
Tu võ luyện đao thì thôi , ngay cả truyền thừa của thần thú nhà mà cũng nhúng tay là ?
Tô Chước: "Ta về thử ."
Tiểu Kiếm: "…"
"Tùy ngươi ."
Dù thì Thú Thần Bia cũng chẳng gì nàng.
Những chí bảo như Thú Thần Bia, chỉ sức hấp dẫn với thú tộc.
Trong Tu Tiên giới cũng thiếu tu tiên giả lĩnh ngộ linh quyết của thần thú, chỉ là trường hợp cực kỳ hiếm thấy, gần như tồn tại.
Mục Dự Chu liếc sắc mặt của Tô Chước, thấy nàng căng thẳng chút kích động như thể chỉ mong chuyện càng náo nhiệt càng , bèn hỏi: "Thế nào?"
"Yêu thú ở đây đều là thật." Tô Chước hồn.
Mục Dự Chu chút nghi ngờ: "Là thật? Xem bản năng của thú hồn khống chế, nhận thức thoái hóa ít."
Nếu đây là thú hồn do thần tông đưa , bản năng trong tâm bọn chúng chỉ thể là bảo vệ tài nguyên và đối chiến với tử.
Những con yêu thú ý thức tự chủ mạnh mẽ thế thì hẳn là thật.
Mục Dự Chu quét mắt khu rừng, khỏi cảm thán: "Số lượng yêu thú trong bí cảnh nhiều thật đấy."
Hơn nữa, chúng vẫn đang ùn ùn kéo đến.
Cảnh tượng như một trận thú triều bất ngờ ập tới.
Tô Chước trầm ngâm : "Muội bia để Tỳ Hưu về gian, lũ yêu thú sẽ bắt đầu bạo loạn, mất bao lâu để đào tấm bia đá đó."
Nói là đào , nhưng thực chất chỉ là thu bia đá vòng ngọc, rõ liệu xảy biến cố gì .
Cũng may gian trữ vật đủ lớn, nếu thì đúng là chẳng giấu nổi một tấm bia đá dài rộng mấy mét.
Mục Dự Chu mơ hồ cảm thấy chút khó giải quyết, trầm ngâm: "Vậy dẫn dụ năm con ?"
Hắn chỉ năm con yêu thú tam phẩm đang ở vị trí khá gần phía . Nếu là những tử khác, chắc chắn sẽ thấy điều hoang đường, một tu tiên giả Hậu Thiên cảnh nhất trọng mà đối đầu với một con yêu thú tam phẩm là chuyện khó tin , đằng là năm con?
"Sư dẫn ba con là , bớt chừng đó cũng nhẹ gánh hơn ."
Tô Chước quét mắt những con yêu thú còn , một con chim ưng xám nâu đang đậu ngọn cây, bên tán rừng, vô đầu yêu thú chen chúc nhấp nhô, còn trống trong rừng thì chật kín yêu thú nhị phẩm.
Mục Dự Chu nhướng mày: "Không đợi đưa thêm vài chuyến ?"
Giọng điệu của vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang về việc đưa năm con yêu thú tam phẩm rời .
Tô Chước thật sự thở dài: "Không kịp ."
Đùi to ai mà ôm chứ!
Cách đó trăm mét, móng vuốt của tiểu Tỳ Hưu khẽ động bia đá, dường như đến giai đoạn cuối cùng của quá trình lĩnh ngộ.