Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 155: Ta muốn đi kiện Phật Tổ
Cập nhật lúc: 2025-01-02 11:34:52
Lượt xem: 1,298
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Đồng về phía Bạch Vi.
Bạch Vi cũng bắt chước theo Khương Trúc, cắn một miếng thật to, đó đưa phần thịt còn cho , ánh mắt như hỏi ăn .
Trương Đồng im lặng xua tay, về phía Cung Tiêu Tiêu.
Cung Tiêu Tiêu ăn tao nhã nhưng nàng cũng chỉ một miếng thịt nhỏ, cũng đáng thương.
Thôi .
Vậy mà Khương Trúc còn cầm thịt lắc lư mặt : “Ngươi còn ? Này, cho ngươi.”
Trương Đồng ghét bỏ : “Ai thèm ăn đồ thừa của ngươi, tránh .”
Vừa đầu , thấy trong tay Nghệ Phong Dao còn một miếng thịt lớn, Trương Đồng lập tức nhảy dựng lên.
“Này, Nghệ Phong Dao, cho một ít.”
Nghệ Phong Dao nhanh như khỉ, leo lên cây, ăn : “Ta hết , ngươi tìm Bạch sư và Mục sư .”
Trương Đồng tức giận tuyệt giao với , lúc Bạch Tử Mục đưa một cái đùi thỏ cho Trương Đồng.
Trương Đồng chằm chằm hai giây, nhận lấy đùi thỏ cẩn thận cắn một miếng, đồng thời quan sát biểu cảm của Bạch Tử Mục.
Thấy ý định đổi ý, Trương Đồng ngược dám ăn.
Không đúng!
Trong đám bọn họ thể như ?
Hắn trầm tư hai giây, nghiêm túc hỏi: “Nói thật , ngươi bỏ độc đấy?”
Bạch Tử Mục là thật thà, đáp: “Không .”
Khương Trúc ăn ngẩng đầu lên : “Muốn ăn thì tự thêm nhé.”
Trương Đồng: “...”
“Ha ha ha ha, ăn thì tự thêm, buồn c.h.ế.t mất.”
Ba Bạch Vi, Nghệ Phong Dao và Mục Trì nghiêng ngả.
Cung Tiêu Tiêu đến run rẩy cả , Tiêu Trường Phong, Bạch Tử Mục cũng lộ ý .
“Phật Tổ , kiện Phật Tổ!”
Trương Đồng giả bộ tức giận : “Ta thấy ngươi chán hòa thượng , Diêm Vương đúng .”
Khương Trúc nhún vai: “Ngươi kiện Phật Tổ cũng vô dụng, Phật Tổ sẽ về phía .”
Trương Đồng đột nhiên nhớ đến lúc khi ăn thịt thỏ, nàng hỏi ý kiến của Phật Tổ ngay mặt :
“Phật Tổ gia gia ơi, con thỏ c.h.ế.t tiệt dám đá , ăn nó một chút chắc là quá đáng nhỉ?”
“Là nó động thủ đánh , chỉ là đánh trả thôi.”
“Rõ ràng là động thủ, là nó tự đánh .”
“Cỏ nhỏ đáng yêu như , con thỏ thể ăn nó chứ, giúp cỏ nhỏ báo thù cũng gì quá đáng ?”
“Nó ăn cỏ nhỏ nhiều như , ăn một thì , nên để nó nếm thử mùi vị ăn, xem kiếp nó còn dám tùy tiện ăn khác nữa !”
“Đừng nuông chiều nó nữa, cứ để mặc nó như thì còn thể thống gì nữa, dạy dỗ nó một trận.”
Đại chiến ba trăm hiệp, tiền đồng cũng mài nhẵn, cuối cùng Phật Tổ cũng ép tự nguyện đồng ý.
Nghĩ đến đây, Trương Đồng còn lời nào để với Phật Tổ nữa.
Hắn cảm thấy Phật Tổ chắc chắn là Khương Trúc mua chuộc .
Nếu thì với cái miệng ăn của nàng, tu hành cái gì chứ.
Trương Đồng cảm thấy như phát hiện bí mật gì đó ghê gớm lắm, bèn hỏi: “Có là ngươi chỗ dựa nên mới dám như ?”
Khương Trúc nham hiểm: “Nói thế nào nhỉ, là dựa phẩm chất cao của bản .”
“Ọe!”
“Ọe!”
Mấy đồng thời phát tiếng buồn nôn, vẻ mặt như “ngươi dẹp .”
Trương Đồng dám hỏi tiếp nữa, sợ nàng những lời tự luyến.
Đột nhiên Tiêu Trường Phong nghiêm túc lên tiếng: “Chờ , các ngươi thấy gì ? Hình như đang hát?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-155-ta-muon-di-kien-phat-to.html.]
Tám lập tức im lặng, tập trung lắng .
Trong màn đêm yên tĩnh ngoài tiếng gió thổi, còn một giọng hát du dương hùng hậu, lúc trầm lúc bổng, ẩn chứa âm luật huyền diệu.
Khương Trúc nhíu mày, theo âm thanh, nhẹ nhàng tiến gần. Càng ngày càng gần.
Một lát , nàng khó hiểu ngẩng đầu lên từ bụng Trương Đồng.
“Xin , hình như là đói bụng.” Trương Đồng ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Bảy khác: “...”
Mọi cảm thấy buồn bất lực, đành nướng thêm một con thỏ khác cho .
Màn đêm buông xuống, tám chia thành bốn nhóm, phiên canh gác.
Cung Tiêu Tiêu cầm một cái tinh bàn trong tay, kim đồng hồ đó ngừng xoay tròn, cuối cùng dừng ở hướng bắc.
“Đây là nơi cất giấu Ngọc Tủy Hỏa Chủng?” Khương Trúc hỏi.
“ , đây là vật mà cha bỏ nhiều tiền mới , truyền thuyết Ngọc Tủy Hỏa Chủng và Thiên Sơn Băng Tàm lực hấp dẫn kỳ diệu, trong tinh bàn ấu trùng của Thiên Sơn Băng Tàm, nó sẽ khiến kim đồng hồ xoay chuyển.”
Khương Trúc hiểu rõ, gật đầu: “Chờ trời sáng, chúng sẽ về hướng bắc.”
“Ừm.”
Hai đang thì thầm với , trong bụi cỏ bỗng truyền đến tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn lục quang lóe lên.
Khương Trúc nháy mắt với Cung Tiêu Tiêu, đó lặng lẽ rút kiếm , cảnh giác xung quanh, còn Cung Tiêu Tiêu vội vàng chạy gọi .
Từ trong bóng tối, một con sói mắt xanh đột nhiên lao , ngã xuống đất.
Hai mắt con sói mắt xanh đ.â.m mù, bốn chân gãy mất hai chân, bụng còn cắm một con d.a.o găm.
Nó chết.
Khương Trúc dời mắt khỏi t.h.i t.h.ể con sói, chỉ thấy một đại hán tỏa sát khí từ trong bóng tối .
Phía còn bảy đại hán khác theo.
Đại hán liếc mắt Khương Trúc và những khác, đó xổm xuống t.h.i t.h.ể con sói mắt xanh, “roạt” rút con d.a.o găm .
“Đừng sợ, tiểu , chúng chỉ ngang qua đây thôi.” Một tên tướng mạo xí lên tiếng.
Hắn là tu vi thấp nhất trong đám , chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng là hình gầy gò nhất, trông giống như con khỉ, vóc dáng cũng thấp bé.
Khương Trúc mỉm , ý bảo bọn họ thể .
Đại hán lưu loát xoay , giống như thật sự chỉ ngang qua nhưng khi Khương Trúc sang chuyện với Tiêu Trường Phong, đột nhiên xoay , phóng d.a.o găm về phía nàng.
Cung Tiêu Tiêu trừng lớn hai mắt, chỉ về phía Khương Trúc, lớn tiếng kêu lên: “Trúc Tử cẩn thận!”
“Keng!”
Thanh trường kiếm của Tiêu Trường Phong sai một ly chắn mặt Khương Trúc, còn con d.a.o găm bay mất.
Biến cố bất ngờ khiến bầu khí giữa đôi bên trở nên căng thẳng.
Khương Trúc mỉm , xoay : “Đại thúc, cách ngang qua của ngươi, vẻ lắm !”
Thu Vũ Miên Miên
Đại hán xoa xoa cổ tay, khen ngợi: “Phản ứng nhanh.”
“Còn nhanh hơn nữa, thử ?” Mục Trì xong thì lập tức cầm côn xông lên.
Đại hán nghiêng né tránh, Diệt Hồn côn nện xuống đất, “rầm” một tiếng, đá vụn văng tung tóe.
Tên xí thấy , nháy mắt trở nên nóng nảy.
Nói là tìm hợp tác mà, đánh thế ?
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Mục Trì và đại hán đánh dữ dội, khuyên can.
Mấy Nghệ Phong Dao cũng rút vũ khí , dường như chỉ cần đám dám manh động, bọn họ sẽ lập tức tay.
Mục Trì và đại hán giao đấu một nữa, đó đồng thời lùi về phía , hai đều dám khinh thường đối phương, vẻ mặt ngưng trọng.
Hầu tử ca chạy giữa hai bên, khuyên can: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, gì từ từ .”
Đại hán thu hồi khí thế, chắp tay : “Vừa là tại hạ mạo phạm.”
Mục Trì đối phương đang giở trò gì, bèn về phía Khương Trúc, đó cũng cất vũ khí.