Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 269: Đệ nhớ bọn họ
Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:51:49
Lượt xem: 897
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên gương mặt nghiêm nghị của Thông Trần cũng hiện lên nét vui mừng: “Ta ngộ tính kém, mất mấy chục năm mới tiến thêm một bước nữa, tất cả đều nhờ Niệm Nhất và…”
Ánh mắt Đạo Ngộ lập tức sáng rực: “Và ai?”
Thấy lão như , Thông Trần lập tức mất hứng thú chuyện, đổi giọng: “May mà Niệm Nhất và Vạn Phật Tông.”
Đợi mãi, Đạo Ngộ nghẹn họng: “ ...Thôi , so đo với ngươi.”
Thông Trần và lão đôi co mấy câu, nhưng cũng quên chính sự: “Trong thời gian bế quan, tình hình ?”
Đạo Ngộ lắc đầu: “Không , bọn họ tìm vị Ma vương thứ ba, hiện do Liêu tông chủ và Lý tông chủ đích canh giữ.”
“Thời gian gần đây, Vân Trung Kiếm Tôn đang truy sát Ma Âm, nhưng đột nhiên nhận tin Ma Âm mất tích, lẽ vì thể giải phóng Ma vương thứ ba nên chuyển mục tiêu xuống Phàm giới.”
Nghe đến đây, tim Thông Trần như thắt .
Vốn dĩ Vạn Phật Tông khó khăn lắm mới trụ vững nơi Phàm giới, giờ Ma Âm cũng tới đó ?
Đạo Ngộ nhận sự lo lắng của lão , bèn vội vàng trấn an: “ Vân Trung Kiếm Tôn nhanh chóng đến Phàm giới , hơn nữa Niệm Nhất cùng với Tam Đại Các thỏa thuận, thỉnh thoảng sẽ gửi một tài nguyên xuống, Luyện Khí Các cũng đang âm thầm chế tạo một đường ống dẫn linh lực.”
Thông Trần lúc mới bình tĩnh đôi chút, hỏi: “Niệm Nhất thỏa thuận với Tam Đại Các? Dùng Tiểu Linh Thông ?”
Đạo Ngộ đáp: “Cái đó thì rõ lắm, con bé vẫn trở về, nhưng tiến triển bên đó khá , mấy tiểu tử đều đột phá Nguyên Anh, chỉ là Thiên Bia vẫn đủ, con bé một cái từ chỗ Linh Phù Các, thương lượng xong , nhưng vẫn thiếu hai cái.”
“Còn về Lương Tu, dẫn theo Phong Thanh Tông phản, giờ đang theo Ma tộc loạn.”
“Ta nghĩ nên sớm xuống Phàm giới giúp đám Tông Chủ.”
Dù Vân Trung Kiếm Tôn đến đó, nhưng vẫn thể yên tâm đuợc, Ma Âm và Ma Phi đều là những kẻ gian xảo, thể đang âm thầm chuẩn cho một đòn tấn công lớn.
Nghĩ đến đây, Thông Trần lập tức lên đường, quên căn dặn: “Tu Tiên giới hiện tại hỗn loạn, nếu việc gì thì đừng rời khỏi Vạn Phật Tông, Cấm Tháp thể bảo vệ tông môn.”
Dù các vị lão tổ thể rời khỏi Cấm Tháp, nhưng họ vẫn thể bảo vệ Vạn Phật Tông.
Đạo Ngộ dẫn một nhóm tử theo Thông Trần: “Ngươi định ngay bây giờ ?”
Các tử trông hiếu kỳ, tỏ vẻ nỡ, tông môn khó khăn lắm mới một xuất quan, mà đó rời ngay.
“Trưởng lão xuất quan rời tông môn ?”
“Trưởng lão định ? Phàm giới ?”
Các tử ríu rít bàn tán, chỉ Minh Huệ là cúi đầu im lặng, một lời.
"Bên Tông Chủ đang thiếu , lẽ nên xuống đó từ sớm ." Thông Trần dặn dò Đạo Ngộ: "Nếu chiêu mộ thêm tử, nhất định thật cẩn trọng, Ma tộc gian xảo, lo bọn chúng sẽ trộn , lúc cần thiết, ngươi thể nhờ đến Phật Tổ lão nhân gia."
Các tử còn trong Vạn Phật Tông đều còn nhỏ tuổi, khó thể chịu nổi sự xâm hại của ma khí.
Nói xong, Thông Trần liếc các tử của Giới Luật Đường, tử ở đây, kể cả Minh Không, tổng cộng chỉ hai mươi , đều là những theo lão nhiều năm.
"Lần mang các ngươi theo, các ngươi là sư , hãy ở tông môn dạy dỗ các sư , sư . Sau nếu họ thành tài, các ngươi cũng sẽ một phần công lao."
Minh Không định điều gì đó nhưng cuối cùng nuốt lời xuống, đổi giọng đồng ý.
Các tử Vạn Phật Tông Thông Trần rời khỏi tông môn, đó các sư ở Giới Luật Đường đuổi về lớp học tiếp.
Thu Vũ Miên Miên
Sau khi trưởng lão Thông Trần rời , tâm trạng của Minh Huệ trở nên vô cùng buồn bã. Cậu bé về hướng Thông Trần biến mất, mãi đến khi mặt trời lặn.
Minh Không tìm kiếm một lúc lâu mới thấy bé đang bãi đất trống tông môn. Hắn tiến đến, khoanh chân xuống bên cạnh, hỏi: "Sao , cũng xuống Phàm giới ?"
Minh Huệ lắc đầu: "Đệ cũng chẳng giúp gì."
"Vậy tại vui?"
"Chỉ là cảm thấy tông môn thật trống vắng."
Minh Huệ nhớ những ngày khi tiểu sư và các sư đều còn ở tông môn, khi đó, bọn họ chỉ nghĩ cách trốn học, để tránh trưởng lão Thông Trần phạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-269-de-nho-bon-ho.html.]
Họ thể lén xuống núi mua kẹo, thể cùng các sư nội môn luyện võ buổi sáng sớm, thể ngủ gật trong giờ giảng của trưởng lão Phật Tâm, và còn thể bí mật học những công pháp mới lạ mà tiểu sư tự nghiên cứu ...
Tầm mắt của Minh Huệ dần trở nên mơ hồ, bé bất ngờ sang ôm lấy Minh Không, bật nức nở: "Đệ họ về, nhớ họ."
“Đệ nhớ đại sư trầm lặng, nhớ nhị sư dịu dàng, nhớ tam sư và tứ sư cùng nghịch ngợm, còn nhớ tiểu sư tinh nghịch nữa. Đệ thật sự nhớ họ... nhiều...”
Minh Không ôm lấy Minh Huệ, ánh mắt trầm xuống, nhẹ nhàng : "Họ sẽ trở về thôi, nhanh sẽ ."
Đạo Ngộ lặng trong tông môn một lúc lâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài trong lòng.
Trong khi đó, Thông Trần xuống núi, một đường tiến về phía nam, vượt qua Linh Hải, hướng thẳng đến vương triều Vân Tần.
Khi lão đến thành trì Ma tộc kiểm soát thì trời tối hẳn.
Trong doanh địa, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, đặc biệt là đám đông vây quanh một ngôi nhà kiên cố bất thường.
Thông Trần chỉ liếc mắt một cái để tâm, tiếp tục theo khí tức của Tông Chủ.
Ngay khi lão rời , một sinh vật tỏa ma khí từ trong căn nhà lao .
Đám đông hoảng loạn, giật lùi về vài bước, trong khi Huyền Tịch, Thiền Tâm, Đạo Toàn và Tô Kha chắn phía bảo vệ .
Con ma vật khác biệt với các ma vật khác. Cơ thể của nó trở kích thước bình thường, còn những cơ bắp căng tấy đến mức sắp nổ tung, răng nanh cũng biến mất, dù nó vẫn phủ đầy những đường vân đen.
"Gào—!"
Ma vật quỳ sụp xuống đất, ôm đầu giãy giụa trong vài giây phát tiếng hét thảm thiết giống con .
"A a a—"
"Cứu —"
Đám đông lập tức trở nên náo loạn.
"Thành công , thành công !"
"Tốt quá, cuối cùng cũng hy vọng, chúng cần lo sợ bắt nữa!"
Ngay cả Huyền Tịch và những khác cũng nở nụ nhẹ nhõm.
ngay khi những lời dứt, ma vật mặt đất đột nhiên co giật dữ dội, m.á.u chảy từ mắt mũi tai miệng, cơ thể bắt đầu tan rã từng mảnh và cuối cùng hóa thành một vũng nước mủ.
Nụ mặt lập tức đông cứng.
Đám Huyền Tịch , vội vàng giải tán đám đông.
Giữa những tản , vài giọng thất vọng vang lên:
"Vẫn , c.h.ế.t còn kinh khủng hơn. Thà biến thành quái vật còn hơn c.h.ế.t kiểu !"
"Không cái đan dược thế nào, khiến một trực tiếp tan thành vũng mủ, càng đau đớn đến mức nào."
"Đến khi nào mới thể luyện chế ? Tháng bắt hơn trăm con ma vật . Vài ngày , lão Bình canh giữ ma vật còn cắn đứt một cánh tay, trông đáng sợ lắm."
Tô Kha thấy những lời đối thoại từ phía , sắc mặt trở nên khó coi, lập tức bước theo họ.
Huyền Tịch và Thiền Tâm mím môi, gì, thì phát hiện Cung Tiêu Tiêu từ lúc nào ở cửa phòng.
Có lẽ nàng thấy tất cả.
Nhìn thấy Cung Tiêu Tiêu cúi đầu bước phòng, Huyền Tịch và Thiền Tâm vội vàng đuổi theo.
Trong phòng vẫn còn vương vài sợi ma khí, xung quanh đầy những vật dụng ma vật phá hủy, những viên đan dược hỏng rải rác khắp sàn nhà.
Cung Tiêu Tiêu gục bàn, một tay chạm lò luyện đan mà nàng từng dùng vô , tay đỡ lấy mặt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
"Ta luyện ... Thật sự luyện ... Ta thử , nhiều , thiên tài thì chứ, nhưng là đấng cứu thế..."
"Ta thể so sánh với Ma Tam, cũng thể cứu bọn họ."