Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 370: “Nếu ngươi biết ta là ai, ngươi sẽ không nghĩ như vậy.”

Cập nhật lúc: 2025-04-05 11:39:09
Lượt xem: 420

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi bầu khí trong hang động đang vô cùng ngột ngạt, bỗng tiếng động từ cửa truyền đến, hai tên Ma tộc nhiệm vụ canh giữ ngất xỉu mặt đất.

Trình Xung bước hang động, hiệu cho những đứa trẻ giữ im lặng, thấy chúng đều ngoan ngoãn che miệng, mới dùng ma khí hòa tan xích sắt.

Những sợi xích đen bóng lượt rơi xuống đất, chất thành đống.

Nghệ Phong Dao rơi xuống đất, cổ tay cọ xát đến mức chảy cả máu.

Trình Xung nắm lấy và định kéo ngoài, nhưng hai bước thì cảm nhận phía thoát khỏi sự ràng buộc.

Trình Xung chằm chằm , giọng trầm xuống: “Ta cứu ngươi, mà là để trả ơn.”

“Ta thể .” Nghệ Phong Dao .

Dù vì những đứa trẻ vì mấy Trúc Tử, cũng thể rời .

Nếu Ma Tam nắm giữ một Thiên Bia, lẽ sẽ điên cuồng tấn công bọn Trúc Tử.

Trình Xung cho rằng chỉ đang lo lắng cho những đứa trẻ trong hang.

Đối với họ đây thực sự là một vấn đề khó khăn.

Chỉ cần thả Nghệ Phong Dao là đủ nguy hiểm , nếu còn thả mấy đứa trẻ , thì chẳng khác gì tự sát.

“Chúng đáng yêu, nhưng…”

Trình Xung nếu dẫn theo mấy đứa trẻ , những phía sẽ chết.

“Ngươi cần dẫn chúng theo, ngươi cũng thể dẫn chúng theo, trong cơ thể chúng ma khí của Ma Tam.”

Nghệ Phong Dao cúi đầu mấy đứa trẻ đang chăm chú họ, trong mắt chúng tràn đầy khao khát sống.

“Nếu ngươi thật sự trả ơn, hãy giúp tìm chút đồ ăn, chúng vẫn tích cốc.”

Trình Xung cố gắng thuyết phục , gằn từng tiếng : “Chàng trai trẻ, một hy sinh là cần thiết, hy vọng ngươi hiểu.”

Nghệ Phong Dao chỉ mỉm : “Đa tạ.”

“Lão đại, đang đến đây.” Liễu Đình Hiên canh gác kịp thời nhắc nhở.

Trình Xung thấy thuyết phục , thì rời .

“Lão đại, là cứu ?” Liễu Đình Hiên và những khác nhiều phản đối về chuyện .

Ai bảo họ nợ một ân tình lớn của Niệm Nhất, ân tình liên quan đến mạng sống của hơn hai mươi .

Điều quan trọng nhất là khi họ trở về , họ một linh cảm rằng ma tu sẽ bao giờ trở cuộc sống ép địa lôi di động nữa, tất nhiên cũng thể sẽ bao giờ trở thành Linh tu.

nếu họ c.h.ế.t vì chuyện , thì coi như trả ơn. Nếu chết, thì trong tương lai gặp chiến trường, cả hai bên cũng sẽ khó xử.

“Hắn , mấy đứa trẻ đó giữ chân .”

Ánh mắt Trình Xung trầm xuống: “Dẫn theo các tìm chút đồ ăn ở sơn mạch Cửu Long cho bọn họ, đồng thời tìm kiếm Linh tu, ân tình dù cũng trả, đổi cách cũng .”

“Được.”

Sau khi nhóm Trình Xung rời , bên ngoài hang động nhanh chóng còn tiếng động.

Nghệ Phong Dao đưa tay xoa đầu đám trẻ, nhẹ nhàng : “Thúc thúc tìm đồ ăn cho mấy đứa, mấy đứa đừng với khác, ?”

Chúng gật đầu như gà mổ thóc.

Không lâu , một bóng đen xuất hiện ở cửa động.

Ma Tam nâng chân vượt qua hai Ma tộc bất động, mặt treo một nụ quá mức rực rỡ, hài lòng với cảnh tượng mắt.

Có lẽ vì vẻ ngoài của quá mức đáng sợ, nên đám trẻ con thấy lập tức lùi về sâu trong động, rúc một chỗ với .

Ma Tam liếc trong góc tối: “Có vẻ như ngươi thích đồng bạn của .”

Nghệ Phong Dao: “Ngươi cho chúng nó thức ăn, chúng sẽ nhanh chóng kiềm chế nổi thôi.”

“Ngươi đang nghĩ cách ? Ngươi sẽ để chúng c.h.ế.t .”

Ma Tam đưa tay hút những chiếc xích mặt đất lên, cầm trong tay và suy nghĩ kỹ lưỡng: “Nhân tu các ngươi đôi khi thật kỳ diệu, rõ ràng là kẻ thù đội trời chung, mà vẫn ma tu giúp Linh tu.”

Hắn tùy tiện nắm một luồng ma khí, luồng ma khí thế cho sợi xích, một nữa trói Nghệ Phong Dao .

“Ngươi nghĩ nếu đám Linh tu ngươi ở đây, chúng đến cứu ngươi ?”

“Nói thật, chỉ bắt một ngươi luôn cảm thấy yên tâm, chi bằng bắt thêm vài nữa, ngươi thấy ?”

Nghệ Phong Dao gì.

Ánh mắt Ma Tam âm u trong giây lát, rời .

Phía phong ấn, lòng đất, Hạng Nhiên đến bên Ma Phi đang khoanh chân.

Thông đạo trải bằng quỷ thạch cực phẩm rực rỡ và đẽ, là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, chỉ là đó chảy đầy ma khí dày đặc, khiến ánh sáng trở nên mờ nhạt nhiều.

“Ma Tam bảo đến giúp ngươi.” Hạng Nhiên .

Ma Phi mở mắt, trong ánh mắt thoáng hiện một tia sát khí: “Ta tò mò, tại ngươi thể nuốt chửng Ma Âm?”

Ma Âm, là kẻ am hiểu đoạt xá nhất, nuốt ngược.

Đây là tính toán sai lầm nhất của .

Lẽ thứ diễn thuận lợi.

Hạng Nhiên đáp.

Ma Phi dấu hiệu tức giận, cùng là ma hồn cực hạn thì cũng thể tùy tiện nổi giận, chỉ đơn giản sửa : “Ma tu các ngươi cũng cần ma khí, ngươi đang giúp Ma tộc chúng , mà là giúp chính bản các ngươi.”

Dù Hạng Nhiên luôn dẫn dắt ma tu chống Ma tộc, nhưng ngay cả nàng cũng thể thừa nhận, bất kể là ma tu Ma tộc đều thể thiếu ma khí.

Ma Phi thẳng thắn .

“Ngươi chỉ cần dùng ma hồn cảm ứng Địa Sát Ma Thạch, và kéo nó về phía thông đạo là đủ.”

Địa Sát Ma Thạch?

Hạng Nhiên thẳng thắn hỏi nghi vấn của : “Thông đạo thể để Địa Sát Ma Thạch vượt qua phong ấn trực tiếp đến Tu Tiên giới ?”

Ma Phi: “Còn một tháng nữa.”

Hạng Nhiên chằm chằm thông đạo mặt, đồng tử co , trong lòng kiệt tác của Ma Tam cho chấn động vài phần, đồng thời trong lòng tính toán kỹ lưỡng.

Chỉ cần đợi thêm một tháng, Địa Sát Ma Thạch thể đến Tu Tiên giới.

Đến lúc đó, bộ Tu Tiên giới sẽ chỉ mỗi linh lực.

Sơn mạch Cửu Long— 

Khương Trúc hồi phục, đúng như trưởng lão Thông Trần , để một vết sẹo nào.

Những ngày nàng theo Huyền Tịch và Tiêu Trường Phong tỷ thí, thì cũng là tuần tra sơn mạch Cửu Long, tiện thể rèn luyện tìm kiếm cơ hội đột phá Hóa Thần, hoặc là đang tính toán thế nào để chẻ sơn mạch Cửu Long .

“Dù sắp đột phá Hóa Thần, nhưng vẫn cảm thấy còn xa lắm mới ngộ Thiên Bia.”

Hay đùa giỡn như một con khỉ khổng lồ như Trương Đồng cũng hiếm khi lúc lo lắng như .

“Nghe Thiên Bia khó ngộ, chúng thể thành công ?”

Nếu thành công, Ma tộc phá phong ấn thì .

Họ chẳng sẽ trở thành tội nhân .

Khương Trúc nghiêng đầu hỏi: “Chẳng lẽ trong tông môn chúng ai từng ngộ Thiên Bia ? Không để một chút kinh nghiệm nào ?”

Giống như thang Vãng Sinh tuy chỉ là khảo nghiệm tâm tính, nhưng luôn một hướng , còn Thiên Bia… chút manh mối nào.

Mục Trì nhún vai: “Có đấy, họ đều phi thăng , đều ở Thiên Bia đám ngu ngốc chúng đấy.”

Khương Trúc: “…”

Ok, tính toán sai .

“Thiên tài như chúng thể ngộ , trừ khi là Thiên Bia hàng!” Khương Trúc sờ cằm, một cách ngượng.

Nguyên Anh đỉnh phong hai mươi tuổi mà.

Còn đủ xuất chúng ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-370-neu-nguoi-biet-ta-la-ai-nguoi-se-khong-nghi-nhu-vay.html.]

Tiểu thuyết cũng dám như ?

Câu của Khương Trúc quả thật chạm đến tâm tư của Mục Trì.

Chỉ thấy ngẩng cao đầu, tự tin : “Đương nhiên, nếu ngay cả tiểu gia cũng thể ngộ, thì khác càng cơ hội.”

“Nói đúng! Những khác còn kém chúng một đoạn lớn, chúng thể .”

Trương Đồng xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu: “Khi nào đột phá Hóa Thần, sẽ xem thử cái Thiên Bia gì đặc biệt.”

Vinh Mặc Hi bên cạnh theo, Huyền Tịch, Thiền Tâm và Tiêu Trường Phong thì bên cạnh mấy tự quyết định.

Hơn hai mươi tuổi là độ tuổi đầy nhiệt huyết, huống chi nhóm thiếu niên quả thật tài năng xuất chúng.

Tất nhiên họ tin rằng đời một cây một cỏ nào cảm động vì họ.

Một đám đông về.

Trên đường Tiêu Trường Phong bỗng dừng , ánh mắt trầm xuống, thanh kiếm bên hông lập tức bay .

Trường kiếm cắt ngang bầu trời, kiếm khí c.h.é.m đứt các loại hoa cỏ xung quanh.

“Choang—”

Trước đầu mũi kiếm, mũi kiếm đột nhiên dừng , thanh kiếm cưỡng ép dừng khiến thanh kiếm xoay tròn phát tiếng kêu chói tai.

“Trình Xung đại ca?”

Thấy quen, Tiêu Trường Phong vung tay thu kiếm .

Khương Trúc tiến lên một bước, nhưng tiến gần quá: “Các ngươi tự ý đến đây sợ Ma Tam gây khó dễ ?”

Nếu để Ma Tam , chắc chắn sẽ khiến họ tự bạo.

Trình Xung lắc đầu : “Không , dẫn họ quy phục Hạng Nhiên, Ma Tam vẻ sợ ngài , Ma Tam chắc chắn sẽ để ma tu tự bạo nữa.”

Hạng Nhiên...

Khương Trúc nhắc hai chữ trong miệng.

“Ma Tam sợ Hạng Nhiên?” Trương Đồng chút ngạc nhiên: “Nàng gì mà khiến Ma Tam sợ nàng như ?”

Trình Xung: “Ta .”

Lúc họ trở về mới phát hiện rằng chỉ cần là ma tu Hạng Nhiên bảo vệ, Ma Tam đều dám tùy tiện động .

Trong tình huống , họ chỉ thể lựa chọn quy phục.

Trình Xung bỏ qua chủ đề , thẳng vấn đề: “Ta đến đây là báo cho các ngươi, Nghệ Phong Dao Ma Tam bắt, nhốt trong một cái động, ban đầu định đưa , nhưng Ma Tam dùng một đám trẻ con tin, chịu với .”

Huyền Tịch và Thiền Tâm đồng thời ngây kêu lên: “Nghệ Phong Dao? Sao bắt?”

Thấy mặt hai chút lo lắng, Trình Xung : “Có lẽ Thiên Bia , tạm thời nguy hiểm đến tính mạng.”

Huyền Tịch và Thiền Tâm lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù họ ở Tu Tiên giới, nhưng cũng qua một chút về những chuyện đây, thêm đó Tiểu Linh Thông, thông tin quả thật công khai và minh bạch.

Họ luôn nghĩ rằng trốn thoát.

Kết quả Ma Tam bắt .

Ma Tam chuyện Bạch Tử Mục, nên thật sự dám g.i.ế.c Nghệ Phong Dao.

Tiêu Trường Phong bình tĩnh : “Ngươi đến báo tin cho chúng , Ma Tam chắc chắn sẽ .”

Vinh Mặc Hi mím môi : “Dù Ma Tam , chúng cũng cứu , nếu thật sự Thiên Bia thì , hơn nữa chắc chắn bản xảy chuyện…”

Nàng thật sự vẫn tin Nghệ Phong Dao sẽ phản bội.

Ít nhất cuối cùng nàng gặp , vẫn thể thấy vài phần bóng dáng đây từ .

Chỉ là trầm hơn một chút.

Huyền Tịch lập tức đáp: “Đương nhiên, khẳng định cứu, chúng lên kế hoạch một chút mới .”

Mấy Khương Trúc và Tiêu Trường Phong âm thầm liếc mắt .

Ba Vinh Mặc Hi, Huyền Tịch, Thiện Tâm cũng chuyện của Bạch Tử Mục, cho nên lúc bọn họ lo lắng Thiên Bia, lo lắng cho Nghệ Phong Dao.

Lo lắng đến mức .

Trong lòng Khương Trúc chợt lóe lên một ý nghĩ.

Có lẽ đây là một cơ hội để tấn công sơn mạch Cửu Long.

“Phải cứu , , chúng trở về tìm mấy tông chủ bàn bạc kế hoạch.”

Một nhóm như một cơn gió, vội vàng chạy mất.

Trình Xung theo bóng lưng của họ, giống như đây trong đại bí cảnh Cửu Trọng, họ cùng vượt qua gian nan.

Hắn tại chỗ thì thầm: “Đây cũng coi như đền đáp ân tình .”

“Lão đại, chúng chỉ tìm thấy những loại quả và linh thực , loại rễ cỏ từng ăn, tuy vị ngon, nhưng thể no bụng.”

Liễu Đình Hiên cùng những khác ôm một đống đồ xuất hiện phía .

Âm thanh kéo suy nghĩ của Trình Xung từ hồi ức về đám trẻ .

“Đều mang về hết .”

Nói xong, một nhóm lập tức biến mất trong rừng cây.

Dưới bầu trời đầy , hai tiếng gầm rú chói tai, khát m.á.u của thú dữ phá vỡ sự tĩnh lặng.

Thu Vũ Miên Miên

Góc áo màu xám lướt qua từng lớp cây cỏ, xuyên qua giữa những cây cổ thụ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Huệ căng cứng, tốc độ Trúc Cơ kỳ của hề chậm chạp, nhưng hai con linh thú phía bé truy đuổi tha, thêm đó cánh tay của thương, mùi m.á.u tanh thật lâu vẫn tiêu tan.

Chạy đến một khu vực cây cối tương đối rậm rạp, bé đạp mạnh xuống đất, cả bật nhảy lên cây.

Chờ khi những con linh thú lao tới tung đổ cây cối, nhảy sang một cái cây khác, cứ thế lặp lặp .

Ánh trăng đêm nay sáng cho lắm, mây đen khá dày, vẻ trời sắp mưa.

Sau một nhảy nữa, hai con linh thú phát điên, hung hăng lao về cái cây mà bé đang .

Trong lúc trốn chạy, Minh Huệ tình cờ phát hiện đằng cây một đó, nhưng lúc rời xa cái cây đó , chỉ thể lo lắng mà la lên:

“Cẩn thận!”

Tịch Họa nhổ một loại linh dược khỏi mặt đất, kịp dậy, mặt đất rung chuyển, đó thấy hai con linh thú cao hơn cả nó lao tới.

“Có linh thú, mau tránh !”

Minh Huệ vội vàng chạy , nhưng ở nơi cách bé ba bước chân, bé thấy đó vẫy tay, một tia sét bất ngờ đánh xuống cho hai con linh thú lọt xuống khe nứt mặt đất.

Minh Huệ đột nhiên dừng : “Đây là chiêu thức gì ? Sao lợi hại hơn cả công pháp của tông môn chúng !”

Cậu bé mặt dường như đến mười tuổi, bất kỳ d.a.o động linh lực nào , nhưng… đây chắc chắn sự tình cờ?

Sự tình cờ nào thể g.i.ế.c c.h.ế.t hai con linh thú chứ?

Tịch Họa , như thể cố tình tránh né điều gì đó, giọng điệu đầy hàm ý : “Lợi hại? Nếu là ai thì ngươi sẽ nghĩ như .”

Minh Huệ để ý đến lời của nó, chỉ cho là một đứa trẻ thích đùa giỡn, chạy đến mặt khoa tay múa chân.

“À đúng , đang tìm hai vị nữ tu, cao như , một trong họ đeo một chiếc trâm hoa băng…”

Cậu bé đột nhiên chạy đến mặt, Tịch Họa kịp lấy miếng vải để băng bó thì chặn .

Minh Huệ cúi đầu, thấy vết thương lòng bàn tay bé, m.á.u đỏ tươi từ lòng bàn tay tràn .

Lại sang một lượt, hai con linh thú sắp c.h.ế.t đều dính đầy vết máu.

“Ngươi…”

Lời của Minh Huệ kịp , con linh thú phía đột nhiên nổ tung, lực bùng nổ khủng khiếp khiến Minh Huệ, cùng với Tịch Họa cuốn bay lên.

Hai rơi xuống một sườn đồi, lăn xuống sườn đồi, cho đến khi va cây mới dừng .

Những bụi gai sườn đồi cứa hai khiến họ đầy máu, cơn đau cho họ nhịn phát tiếng rên đau đớn.

Lúc trời bắt đầu mưa phùn, nhưng xung quanh bùng lên ngọn lửa rõ nguyên nhân.

 

Loading...