Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 371: Ngươi bỏ lại ta ở đây một mình?
Cập nhật lúc: 2025-04-06 13:09:46
Lượt xem: 364
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọn lửa lớn ngày càng bùng cháy, dường như thiêu rụi thứ mới thôi.
Tịch Họa mặt đất, ánh lửa rực rỡ mắt dần hòa quyện với những cảnh tượng trong ký ức.
Xác c.h.ế.t la liệt trong một ngôi làng nhỏ, m.á.u chảy ngừng, tiếng kêu thảm thiết và mắng chửi dứt gần như nó điếc tai.
Nó giữa biển lửa, xung quanh tất cả đều chết, cha nương, tỷ , hàng xóm...
Cuối cùng chỉ còn nó.
Còn một tai họa.
“Sao tự dưng cháy ?”
Trong khoảnh khắc, Tịch Họa thấy Minh Huệ loạng choạng dậy, lập tức hô lớn: “Ngươi đừng , đừng …”
Minh Huệ vội vàng dùng hai tay che mắt: “Ta , .”
Sau một lúc, bé cố gắng thương lượng: “Xung quanh ngọn lửa lớn như , chúng thôi?”
Tịch Họa dậy, vết thương cơ thể .
Với tình trạng , đến cũng sẽ sống nổi.
Minh Huệ nhận thấy động tĩnh bên cạnh, từ trong túi trữ vật lấy một lọ đan dược, nhắm mắt đưa lung tung về một hướng: “Cho ngươi.”
Tịch Họa giữa ánh lửa, chán ghét mà mím khóe miệng: “Ta c.h.ế.t .”
Nếu thể, nó thà bản ngay lập tức c.h.ế.t .
Đáng tiếc Tịch Họa thể tự sát.
“Vậy ngươi thấy đau ?” Minh Huệ tò mò hỏi.
Cậu bé cảm thấy gặp một kỳ diệu.
Tịch Họa Minh Huệ trong hai giây, tiến nhận lấy lọ đan dược.
Được , nó vẫn thấy đau.
Đan dược là do Cung Tiêu Tiêu luyện chế, hiệu quả tất nhiên , hơn nữa họ thương nặng, vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục.
Minh Huệ dùng hai tay che mắt : “Chúng ngoài thôi, cảm giác như lửa càng lúc càng gần, sắp cháy đến .”
Thấy bé loạng choạng, thỉnh thoảng còn dẫm lên ngọn lửa, Tịch Họa ở phía : “Ngươi thể mở mắt, nhưng đừng .”
Nó vết m.á.u : “Ta cần tìm một con sông nhỏ.”
Minh Huệ hạ tay xuống, thật sự ngang dọc, nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Trước khi hai rời , Tịch Họa đầu , ngọn lửa gần tắt, mặt đất hoang tàn.
“Tiếp theo ngươi định ?”
“Vô Cực thành.”
Trên Tịch Họa mặc bộ tông phục dư của Minh Huệ, còn bộ y phục ban đầu dính đầy m.á.u của nó thiêu rụi.
“Được , sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, .” Minh Huệ .
Thu Vũ Miên Miên
Cậu bé cảm thấy nên bảo vệ đứa trẻ hề d.a.o động linh lực về nhà, nhưng bé thực sự việc, chỉ thể cùng nó một đoạn.
Tịch Họa gì, dẫn đường .
Hai bóng dáng nhỏ bé lướt qua những cây cỏ cao hơn cả họ, một lúc lâu tầm mới trở nên rõ ràng.
Tịch Họa chạy đến một đất trống, quanh.
Minh Huệ cũng theo nó khắp nơi: “Ngươi đang tìm gì?”
“Trà lâu.”
Minh Huệ ngẩn : “Ở đây hoang vu thế , lâu mở ở chỗ .”
Tịch Họa bực bôị đá một viên đá bên chân: “Ở đây vốn mà!”
Vô Cực lâu .
Rất thể nó sẽ bao giờ tìm thấy Vô Cực thành nữa.
Minh Huệ gì.
Lại một lúc , bé : “Vậy ngươi tìm , thực sự .”
Tịch Họa đầu, phần tức giận : “Ngươi bỏ ở đây một ? Ta mới cứu ngươi, hai con linh thú đó là giết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-371-nguoi-bo-lai-ta-o-day-mot-minh.html.]
Minh Huệ vẻ ngại ngùng: “Vậy... ngươi cùng nhé? chỉ tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thể bảo vệ ngươi .”
“Có ai cần ngươi bảo vệ , tự lo .”
Tịch Họa bước ở phía .
Trong lòng nó nghĩ thầm, nếu ai dám điều, nó sẽ trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t đó, chuyển cái thể chất xui xẻo sang cho họ, bản cũng coi như giải thoát!
Sau cuộc tấn công của linh thú , hai gần như vòng quanh sơn mạch Cửu Long, nhưng họ cũng thẳng những đất trống, để tránh gặp rắc rối khác.
Suốt dọc đường Minh Huệ đều truyền tin cho Cung Tiêu Tiêu và những khác, nhưng nhận phản hồi.
“Ngươi tìm họ gì? Họ là tỷ tỷ của ngươi ?” Tịch Họa vung vẩy cây gậy trong tay hỏi.
Tỷ tỷ ruột ?
“Không , tìm họ…”
Minh Huệ nhất thời cũng rõ tìm họ để gì.
bé gì đó, ít nhất thể cứ mãi ở trong cái mật thất đó.
Tịch Họa thấy bé , vung tay : “Thôi, quan trọng, tìm thì tìm, chỉ là giờ đói , ăn gì đó.”
Minh Huệ quanh một lượt, khi thấy một cây ăn quả, mắt bé sáng lên: “Tiểu sư , cái đó thể ăn, , dẫn ngươi hái.”
Trời tờ mờ sáng, một tia sáng chiếu xuống những quả rụng đầy mặt đất.
Hai ăn no uống đủ, tựa lưng đất.
“Mang theo những cái , đói thể ăn.” Minh Huệ dậy leo lên cây, cho tất cả linh quả còn túi trữ vật.
Tịch Họa linh lực, chỉ thể giúp bé nhặt nhạnh những quả rụng đất.
lúc , một tên tán tu tai to mặt lớn từ chỗ tối nhảy , lời nào đá Tịch Họa bay ngoài.
Minh Huệ lập tức nhảy xuống khỏi cây, cảnh giác về phía đối diện, đồng thời đỡ Tịch Họa dậy.
“May mắn thật, khỏi gặp một cây linh quả, còn hai thằng nhãi con.” Tên tán tu đến mức thịt mặt cũng run rẩy.
Với tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, coi hai thằng nhãi con mắt gì.
Ánh mắt của tên tán tu lướt qua hai , chỉ Tịch Họa và lắc lắc ngón tay: “Ngươi linh lực, là gì , còn ngươi…”
Hắn đặt ánh mắt tham lam lên Minh Huệ: “Túi trữ vật căng phồng, chắc nhiều thứ lắm nhỉ?”
Nói xong, hai tay tụ linh lực, một bàn tay khổng lồ vươn về phía Minh Huệ.
“Ngươi chạy !”
Minh Huệ đẩy Tịch Họa một cái, lập tức lùi về hướng ngược , bàn tay khổng lồ đập xuống đất, tạo thành một cái hố lớn, nhanh chóng vươn tới bé.
Kim quang lóe lên, Minh Huệ lập tức xuất hiện một hàng ấn Phật chú.
Các ấn Phật chú lao về phía bàn tay khổng lồ, phát những đợt sóng, khiến bàn tay lệch một chút, sượt qua bên tai Minh Huệ, đồng thời bé xoay lao lên.
Tên tán tu thấy thằng nhóc đó chủ động tấn công , khỏi lạnh một tiếng, một tay đánh , chưởng phong như dao, thẳng yết hầu của Minh Huệ.
Minh Huệ nhanh chóng lùi , đồng thời lập tức ngưng tụ một bức tường ánh sáng màu vàng, chặn chưởng phong từ bàn tay của .
Trúc Cơ trung kỳ đối đầu với Trúc Cơ đỉnh phong, thật thể tiếp vài chiêu, nhưng Minh Huệ vẫn còn trẻ, trong khi tên tán tu ở Trúc Cơ đỉnh phong nhiều năm, linh lực dồi dào.
Chưa đến ba nhịp thở, bức tường ánh sáng màu vàng xuất hiện những vết nứt.
Tên tán tu lớn một tiếng: “Còn mau đưa bảo vật đây, tâm trạng , sẽ tha cho các ngươi một mạng!”
Ngay khi bức tường ánh sáng vỡ vụn, Tịch Họa lao tới, hét lên: “Nhắm mắt .”
Minh Huệ lập tức che mắt .
Một tay đầy m.á.u của Tịch Họa chộp lên mặt tên tán tu.
Máu chảy xuống sống mũi dẹt, mùi tanh lan tỏa trong miệng, khiến tên tán tu tức giận, linh lực bùng nổ .
“Hai thằng nhãi con các ngươi chết!”
Ánh mắt hung dữ của đối diện khiến Tịch Họa sợ hãi, chân tự chủ lùi vài bước lớn.
Không đợi tên tán tu đó nổi giận, một con trăn khổng lồ bất ngờ từ trời rơi xuống, thịt vụn nát ngay lập tức.
“Chạy mau!”
Tịch Họa che chặt bàn tay thương ngực, tay trái kéo Minh Huệ chạy thục mạng về phía .
Hai con linh thú khổng lồ đang đánh phía khiến gian rung chuyển.
Trong bụi đá văng tung tóe, hai bóng nhỏ bé nhanh chóng chạy trốn.