Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 379: Bằng chứng về sự tồn tại

Cập nhật lúc: 2025-04-10 13:48:23
Lượt xem: 410

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đèn đỏ như thể nhấn nút tạm dừng, đường phố xe cộ tấp nập, những tòa nhà cao tầng vươn lên trời cao báo hiệu đây là một nền văn minh khác với Tu Tiên giới.

Khương Trúc từ bệnh viện chạy , chạy thẳng đường, tiếng ồn ào và tiếng còi xe bao quanh cô.

Mọi thứ khớp với hình ảnh trong ký ức.

Một chiếc ô tô nhỏ lao nhanh về phía Khương Trúc, cô theo phản xạ giơ tay định sử dụng linh lực, nhưng chỉ thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên đầy chói tai.

Sau đó là tiếng chửi bới truyền tới.

“Điên , thấy đèn đỏ hả? Muốn siêu nhân đến phát điên .”

“Xin , xin , con bé đang bệnh.” Bố Khương đuổi theo chạy tới.

Khương Trúc ngây đôi tay của .

Mẹ Khương ôm chặt lấy cô, cho cô tiến thêm một bước, nghẹn ngào : “Tiểu Trúc, về nhà, chúng về nhà.”

Bố Khương và Khương đang gọi điện thoại trong phòng khách.

Khương Trúc ở trong phòng của .

Trên màn hình máy tính mặt, thanh tìm kiếm ghi dòng chữ “Hôm nay tiểu sư kiều mềm cũng cưng chiều”, nhanh, giao diện hiện lên một câu:

“Xin , Tiểu Phiên tạm thời tìm thấy cuốn sách bạn ~”

Khương Trúc thử tìm tên Tô Thiên Tuyết, nhưng vẫn kết quả.

Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng của bố :

“Vừa tỉnh dậy ở bệnh viện con bé như , miệng cứ mấy từ linh tinh, linh lực tu tiên gì đấy, còn đang chờ con bé.”

“Con gái rốt cuộc xảy chuyện gì?”

“Tinh thần căng thẳng cao độ dẫn đến ảo giác, mất bao lâu mới khỏi?”

“Con bé mới 23 tuổi, bác sĩ, ngài nhất định giúp con gái .”

Khương Trúc ngây ngốc ghế, bàn học mặt cô cao ngang với bàn học trong ký ức.

Cô cũng nghĩ rằng xuất hiện ảo giác.

Sau đó, Khương Trúc tiếp tục , bố cũng cho phép cô khắp nơi, Khương ở nhà với cô cả ngày.

Mỗi ngày cô đều ban công phơi nắng một chút, ban công nhỏ mới trồng thêm nhiều loại hoa cỏ, bác sĩ đến kiểm tra rằng như lợi cho việc hồi phục của cô.

Mẹ Khương đang tưới hoa về phía Khương Trúc đang nhắm mắt ghế dài, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Ánh nắng chiếu lên, cả cảm thấy ấm áp, sự an nhàn khiến Khương Trúc ngủ say.

lâu , một viên đá bất ngờ rơi xuống cô, đánh thức cô khỏi giấc mơ.

dậy, thứ rơi lòng .

Viên đá , cô nhận .

Đó là một viên Lưu Ảnh thạch.

Khương Trúc định giơ tay chạm , thì bỗng nhiên một hình chiếu khổng lồ xuất hiện trung, những cuộc đối thoại quen thuộc từ trong đó vang lên rõ ràng:

“Các ngươi nhanh đây, chiến đội Tiểu Cường của chúng hôm nay chính thức thành lập, dùng viên Lưu Ảnh thạch ghi một chút nhé!”

Thứ xuất hiện đầu tiên màn hình là gương mặt phóng đại của Khương Trúc, đó Mục Trì miễn cưỡng bước tới.

“Tên gì mà tệ thế, chẳng ý nghĩa gì cả.”

“Đến đến .”

Bạch Vi vui vẻ đặt tay lên vai nàng, tay còn đẩy Nghệ Phong Dao tiến gần.

Tiêu Trường Phong ôm kiếm bên cạnh, Bạch Tử Mục mỉm, Trương Đồng nghiêng , họ ngớt.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, hình ảnh trong màn hình biến mất để dấu vết.

Khương Trúc đắm chìm ánh mặt trời, che mặt thảm thiết.

Mẹ Khương vội vàng chạy ôm chặt cô, cũng theo: “Tiểu Trúc, con ?”

“Là thật, ơi, họ đều là thật, hãy tin con…”

Khương Trúc khẩn thiết để lộ viên Lưu Ảnh thạch trong lòng, cúi đầu phát hiện lòng trống rỗng.

Trên khuôn mặt còn vương nước mắt của cô chút hoảng sợ, hai tay tìm kiếm khắp : “Thật sự , con thấy nó, nó ở trong lòng con.”

Vừa nó ở đây, Khương Trúc sấp xuống tìm khắp nơi.

Mẹ Khương bên cạnh yên lặng cô, nức nở.

Sau khi viện, đầu tiên Khương Trúc ngoài là ba tháng .

Mẹ Khương sẽ đưa cô biển dạo thư giãn. 

Khương Trúc dựa cửa kính xe, cảnh vật phía ngoài lùi , nhưng ánh mắt của tài xế liên tục cô khiến cô thể ngơ.

“Chúng ?” Khương Trúc hỏi.

“Đến một bãi biển ở nước ngoài, tiện thể đến một bệnh viện hơn xem thử.”

“Con bệnh.”

Mẹ Khương nắm tay cô: “Chúng chỉ xem thôi, chứ?”

Khương Trúc gì nữa.

Xe rời khỏi khu vực thành phố một cách nhanh chóng, đến một nơi hẻo lánh.

Xuống xe, Khương Trúc thấy một cánh cửa sắt đặc biệt tối tăm, giống như cánh cửa nhà tù, cổ xưa, u ám, khiến rùng .

Qua cánh cửa thể thấy một khu vườn nhỏ bên trong, cỏ hoa xanh đậm, một con mèo đen lớn đang đuổi theo và cắn xé những con chim bay, cùng với một nhóm mặc trang phục bệnh nhân, đang chằm chằm cô.

Chiếc xe phía sớm rời .

Từ trong cánh cửa sắt, vài bác sĩ mặc áo trắng cùng một nhóm y tá cũng mặc áo trắng bước .

Trang phục của họ quá trắng, trắng toát đến mức đáng sợ, gần như giống như tang phục.

Bác sĩ dẫn đầu Khương Trúc từ xuống , đó cầm bút và giấy , đồng thời : “Cô gái là Khương Trúc, đúng ? Bị rối loạn ảo giác và hoang tưởng, còn thêm mất kiểm soát cảm xúc nhẹ, chúng sẽ sắp xếp cho cô phòng loại A.”

Khương Trúc đột ngột đầu bên cạnh: “Mẹ, định đưa con bệnh viện tâm thần ?”

Mẹ Khương vội vàng kéo cô giải thích: “Không , … Mẹ thật sự thế nào, con như cũng đau lòng, Tiểu Trúc, hiểu con trở thành như …”

Ngực Khương Trúc phập phồng mạnh mẽ, đôi mắt đầy vẻ thể tin: “Con thật, tin con, còn nhốt con ?”

“Không , , chỉ là đó điều trị một thời gian, sẽ ở bên con…” Mẹ Khương cô với đôi mắt ướt lệ.

“Thưa bà, thể lý lẽ với tâm thần, để chúng .”

“Đưa cô trong.”

Một nhóm mặc áo trắng lập tức tiến về phía cô.

Ánh mắt Khương Trúc tối , đầu chạy như điên về phía .

thấy Khương ở phía đuổi theo bảo cô dừng , nhóm bác sĩ và y tá cũng đuổi theo .

Con đường chân càng lúc càng hẹp, nhưng tầm phía càng chạy càng rộng, đến cuối cùng gần như bất kỳ vật cản nào.

Thu Vũ Miên Miên

Gió lạnh buốt từ mặt biển thổi đến, Khương Trúc chạy đến bờ vực khỏi rùng .

“Tiểu Trúc, chỗ đó nguy hiểm lắm, mau , đây với .”

Khương Trúc , chỉ thấy Khương đưa tay về phía cô, phía bà là một nhóm mặc áo trắng.

“Mẹ sẽ đưa bệnh viện tâm thần , các là giả đúng ?!”

Khương Trúc lưng đón gió biển, bước nhanh về phía bờ vực.

“Đừng, Tiểu Trúc…!”

“Tõm…”

Cảm giác mất trọng lực ngắn ngủi khi chìm nước biển, ngay lập tức cảm giác nặng nề và ngạt thở thế, Khương Trúc cảm thấy nước biển tràn mũi, mắt, miệng, ngập nội tạng của cô.

Ánh sáng xanh phản chiếu từ nước biển nổi lên và chìm xuống mắt cô.

Ý thức của cô ngừng chìm xuống, mí mắt ngày càng nặng, cho đến khi nhắm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-379-bang-chung-ve-su-ton-tai.html.]

Khương Trúc tưởng rằng chết.

Cô còn nghĩ rằng sẽ trở về Tu Tiên giới.

.

Không trôi qua bao lâu, Khương Trúc tỉnh dậy trong bệnh viện.

Bên cạnh vẫn là bố rời nửa bước.

“Tiểu Trúc, con cảm thấy thế nào, chỗ nào thoải mái ?” Mẹ Khương bên giường cúi hỏi han.

“Không.” Khương Trúc thấy .

Cô ngẩng đầu lên, trần nhà trắng đến gần như vô hình khiến lòng cô cũng trở nên trống rỗng.

Cô dường như thật sự trở về thời đại văn minh và trật tự đó.

Trong những ngày viện đó, Khương Trúc nhắc đến Tu Tiên giới, giống như bình thường, sách, xem phim, thỉnh thoảng lướt điện thoại, chuyện với bố .

Khi xuất viện, bố Khương Khương đều gần như vui mừng khôn xiết.

Khương Trúc đầu khuôn tươi của bố , ngước ánh nắng chói chang.

Ở giữa thành phố hiện đại náo nhiệt, những ký ức hỗn loạn trong đầu tan biến, như giấc mơ rời rạc.

Mẹ Khương đến kéo cô: "Tiểu Trúc, chúng về quê nghỉ ngơi một thời gian, con cũng điều chỉnh ."

"Quê nhà chắc bệnh viện tâm thần nhỉ?"

"Con bé , còn dám lấy chuyện đùa."

Mẹ Khương giơ tay định đánh Khương Trúc, thấy con gái cúi chui xe, sự chua xót trong lòng biến mất, cũng mỉm lên xe.

Sự hồi phục của Khương Trúc khiến gia đình trở đúng quỹ đạo.

Sau khi trở về quê, bố Khương bắt đầu chạy xe, Khương thì đưa Khương Trúc lên thị trấn, đến cửa hàng thời trang của chị em để giúp đỡ.

Về phần thời gian rảnh rỗi khác, Khương Trúc thường dạo những con đường ven ruộng.

Xung quanh cánh đồng đó mọc đầy cỏ đuôi chó, xa trông giống như đồng cỏ, nhất là khi gió thổi qua, những đám cỏ đuôi chó uốn lượn như sóng bầu trời.

Khung cảnh thanh bình như thể giúp Khương Trúc gạt bỏ những hình ảnh trong đầu.

"Mau đưa kiếm cho tớ, chúng sắp thành công ." Một giọng non nớt gió đưa trung.

Khương Trúc theo hướng thảm cỏ nghiêng xuống.

Một nhóm trẻ vị thành niên xuất hiện mờ ảo trong màu xanh biếc, một trong đó vung cây gậy trong tay, tạo một luồng kiếm khí, gió lớn theo đó thổi tới khiến những đám cỏ đổ xuống.

Một vài đứa trẻ khác nhảy nhót vỗ tay.

"Đến lượt tớ , đến lượt tớ hiệp sĩ, tớ hùng cứu mỹ nhân."

tớ là con trai.”

“Không , thể là một trai.”

“Tớ sẽ hóa thành con rồng xa, gừ gừ, tớ sẽ bắt cóc trai nhất, và phun lửa thiêu rụi tất cả kẹo của các .”

“Cậu trai con rồng xa bắt cóc, cứu tớ với!!!”

“Anh hùng sẽ để con rồng bắt cóc, xem chiêu!”

“Phụt—, con rồng đánh c.h.ế.t .”

“Aaa, chúng cùng cứu thế giới!”

“Hahaha.”

Một nhóm trẻ con bãi cỏ đùa.

Khương Trúc nhẹ một tiếng: “Ngốc thật.”

Cô bé thấy âm thanh, tươi chạy : “Chị ơi, chị diễn một tập về cứu thế ?”

Khương Trúc cúi đầu cây gậy đưa tới, đưa tay nắm chặt cán.

Cô bé vui vẻ vỗ tay, mặt nở một nụ rạng rỡ: “Diễn vai chính thì bỏ cuộc nhé.”

Khương Trúc ngẩn một chút, đó nở một nụ nhẹ: “Được.”

“Ái chà, tớ sẽ diễn vai phản diện, tớ là đại ma vương thể triệu hồi quân đoàn quỷ!”

“Tớ hiệp sĩ rồng thiêng.”

“Không, ngựa của tớ, hehe.”

“Tớ , tớ diễn hiệp sĩ rồng thiêng.”

“Cậu diễn một chút thôi mà, cầu xin …”

“…”

Khuơng Trúc tìm thấy điều :

Dùng chữ để ghi những câu chuyện trong đầu, hoặc cùng bọn trẻ chơi cứu vớt thế giới.

Còn những câu chuyện đó thật , những trong đó thật sự tồn chỉ là ảo tưởng, cần lặp lặp để chứng minh.

Dù thế gian tin , Khương Trúc vẫn đưa một gian khác cho thế giới , đó sẽ là chứng minh cho sự tồn tại của họ.

Nhiều năm , “Hôm nay tiểu sư kiều mềm cũng cưng chiều” vẫn xuất hiện mạng, nhưng “Dám dùng trường kiếm c.h.é.m trời xanh” xuất hiện.

Khương Trúc dùng ba năm để nên thế giới trong đầu, ban đầu cô kết thúc, nhưng đó cô bổ sung một dấu chấm hảo.

Bởi vì cô tin rằng họ sẽ thắng, dù quá trình gian nan.

“Sau khi xong câu chuyện , các bạn cũng một chuyến đến Tu Tiên giới.”

Khương Trúc máy tính gõ xuống chữ cuối cùng, những áp lực, đau khổ, vật lộn, mơ hồ và nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng tìm thấy nơi an nghỉ.

Cô nhắm mắt , dựa lưng ghế, cảm quan phóng đại vô hạn, thứ xung quanh như những mảnh gương vỡ, những góc cạnh sắc nhọn biến thành tinh tú tỏa sáng trong bóng tối vô tận.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Tu Tiên giới bừng lên một tia kim quang.

Linh lực hùng mạnh mang theo Thiên Lực từ Thiên Bia cùng trào , Khương Trúc, đang ở trung tâm của gió lốc thăng cấp, lơ lửng giữa trung, Vạn Quân Kiếm lấp lánh lôi quang xoay quanh nàng.

Những Ma tộc và Linh tu đang giao tranh ngẩng đầu, chỉ “rầm” một tiếng, bầu trời và đất đai ở phía đông bắc bỗng xuất hiện một Thông Thiên Trụ như ngọc.

Thiên Lực trang nghiêm và hùng vĩ từ Thiên Trụ tuôn , lấy Thiên Trụ là điểm khởi đầu, phong ấn như một cánh cửa từ từ đóng , chỉ trong chốc lát ngăn cách Tu Tiên giới và Vạn Ma Quật cả trăm dặm.

“Ngộ , Niệm Nhất ngộ !”

Tiếng hô đầy run rẩy đó ngay lập tức thổi bùng lên tinh thần chiến đấu của các Linh tu.

Các Linh tu ở phía đông bắc giải phóng, lập tức ngừng nghỉ từ phương bắc chạy về phía trung tâm.

Khương Trúc lơ lửng mở đôi mắt kim sắc, kim liên trán tỏa ánh sáng dịu dàng, tay nhẹ nhàng nắm , Vạn Quân Kiếm tự động bay tay.

Hình ảnh nữ thần cầm trường kiếm xuất hiện ngay lưng nàng, lôi quang tím và ngọn lửa màu lưu ly xoay quanh .

“Xoẹt—”

Kiếm khí xé toạc gian, chỉ trong chốc lát bay về phía Ma Tứ đang tấn công Tiêu Trường Phong.

Ma Tứ đang giao tranh với các Linh tu đột nhiên , khi nhận đối thủ đang đến với sức mạnh hùng hậu, vẻ mặt lập tức biến đổi, hai tay nâng ma khí lên chắn, tiếng va chạm vang vọng khắp trời đất, ánh lửa và lôi quang nhấp nháy, đôi mắt đỏ và vàng giao giữa trung.

Khương Trúc khẽ nở nụ sắc lạnh, : “Yên tâm mà đến Hoàng Tuyền.”

Con ngươi Ma Tứ co mạnh , thấy một ảo ảnh tắm trong lôi quang từ kiếm phóng , cùng với hình ảnh nữ thần hiện lưng Khương Trúc.

Cùng lúc đó, Vạn Quân Kiếm trong tay nàng như đầu tiên phát huy sức mạnh của một thần kiếm, mạnh mẽ thể ngăn cản.

“Xoẹt—”

Kiếm quang xuyên qua cơ thể , chỉ trong nháy mắt Khương Trúc cầm kiếm xuất hiện lưng , hai thần ảnh vẫn đằng nàng.

Sau khi tấn công một đòn, Khương Trúc dừng , lập tức lướt qua tiếp tục lao tới Ma Nhị.

Hiện tại nàng còn sót Thiên Lực, nàng tiêu diệt hết những Ma tộc còn .

Nguyệt Hoa xuất hiện giữa trung, theo nàng lao chiến đấu với Ma tộc.

Sau ba nhịp thở, Ma Tứ ở nguyên chỗ đột nhiên bao vây bởi vô kiếm khí, ẩn chứa kiếm ý Hóa Thần mang theo Thiên Lực liên tục đập tan ma hồn của .

"Bùm—"

Ma Tứ hóa thành một đám ma khí bay trung, một luồng linh lực từ bay đến đánh tan .

 

Loading...