Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 456: “Wow, Trúc Tử ngươi lại ăn sống nữa!”
Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:38:41
Lượt xem: 233
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tu Tiên giới, tại một bí cảnh ở Bắc Châu
Bạch Vi, Độ Chân, Vinh Mặc Hi đang cùng với các tu sĩ của Tứ đại tông phái và Liên minh tán tu khác.
“Để Ngũ Sắc Tước thần thú bảo vệ liên minh thì thật là hoành tráng nhưng hơn một ngàn năm nó xuất hiện, khó tìm.” Khương Trạch Lan .
Độ Chân mỉm đáp: “Dù tìm Ngũ Sắc Tước thì bí cảnh Vĩnh Sinh cũng là một bí cảnh siêu lớn, rèn luyện ở trong đó cũng .”
Bạch Vi và những khác đều gật đầu đồng ý.
Ngay lúc , xung quanh bỗng xuất hiện khí tức ma khí, đám đông vội vàng im lặng lén lút tiến gần.
Chỉ thấy phía một thiếu niên ăn mặc giản dị đang vung đao lớn c.h.é.m mạnh về phía ma tu ở đối diện, tay nhanh mạnh, gió đao xé gió, vang lên rì rào.
Trong lúc nghiêng né tránh, thiếu niên tạo cách với đám ma tu đang tấn công từ phía , một một đao dựa sức mạnh mạnh mẽ của , luân phiên đối phó qua giữa hai ba tên ma tu.
Bạch Vi nheo mắt kỹ, dễ dàng dễ dàng nhận chiêu thức của
Khi tiểu thiếu niên phía tấn công bất ngờ, một thanh kiếm rút .
“Phập…”
Kiếm dài hóa thành linh lực lướt qua mặt thiếu niên, chỉ ma tu bay ngoài, thanh kiếm xuyên qua tim, đóng chặt ma tu đó cây.
Chỉ hai nhịp thở, thanh kiếm liền tiêu tán thành linh lực, biến mất còn dấu vết.
Dưới sự giúp đỡ của Bạch Vi, hai ma tu còn nhanh chóng giải quyết.
Tiểu thiếu niên vội vàng chắp tay cảm ơn: “Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ.”
Ngẩng đầu thấy lưng nàng còn một đám đông, chắc hẳn là tử của tông môn nào đó.
Bạch Vi vẫy tay thu kiếm, hỏi: “Ngươi là Chu Châu của Thiên Thành Cốc ?”
Chu Châu ngẩn một chút: “Ngài… ngài ?”
“Ngươi sử dụng chiêu thức của Quan gia, là bạn của sư phụ ngươi, tên là Bạch Vi.”
Ánh mắt Chu Châu sáng lên: “Ta , hóa ngài là tiền bối Bạch Vi, một trong mười ba thiên tài, sư phụ kiếm pháp của ngài lợi hại, còn nếu cơ hội thì thể quan sát một chút nữa.”
Cậu bé về phía Độ Chân và Vinh Mặc Hi, lượt hành lễ.
Những chắc hẳn cũng là những thiên tài nổi tiếng.
Bạch Vi mỉm : “Không cần khách sáo như , hết ngươi hãy cho tại những ma tu bắt ngươi, và ngươi ngoài bao lâu , sư phụ ngươi ngươi bảo vệ thôn làng , lặng lẽ chạy đến đây?”
“Ta ngoài hai tháng , bí cảnh Vĩnh Sinh là một bí cảnh lớn nên đến xem thử. À, còn về thôn làng thì bố trí kết giới bảo vệ , tiền bối cần lo lắng. Còn về những ma tu … là họ bắt mà là họ thứ trong tay .”
Chu Châu lấy một miếng ngọc bài đưa tới, : “Miếng ngọc bài là một pháp khí gian, chắc chắn bên trong nhiều bảo vật. thử nhiều cách mà thể mở , tiền bối, kiến thức gì, ngài xem thử đây là bảo vật của một đại gia tộc thượng cổ nào ?”
Bạch Vi nhận lấy ngọc bài, thấy đó khắc một chữ Dung.
Đây rõ ràng là ngọc bài gia tộc của Dung gia!
“Ngươi tìm thấy thứ ở ?”
“Ngay bên vách núi đó, dẫn ngài qua xem nhé?”
Cả đoàn vội vàng chạy đến vách núi nổ tung, vách đá sụp đổ một nửa, khó để nhận nơi đây từng diễn một trận chiến lớn.
Chu Châu dẫn họ chen một khe đá, chỉ tay : “Đây, đây chính là chỗ mà tìm thấy nó. Nếu trốn con đại ưng Nguyên Anh kỳ thì cũng thể tìm nơi .”
Trong hang đá chật hẹp chỉ vài vết m.á.u khô gần như thấm tường đá, đống cỏ còn một đống xương trắng quấn trong quần áo rách nát.
Bạch Vi nhắm mắt : “Chu Châu, ngọc bài là của một tử trong gia tộc, gia đình vẫn đang chờ trở về, chúng tìm bảo vật khác bồi thường cho ngươi, ?”
Chu Châu xong thì lập tức lắc đầu, ngượng ngùng sờ đầu: “Ồ, , thì thôi, cũng cần bồi thường, đưa vật trở về với chủ cũ là .”
Độ Chân đầu về phía đống cỏ, chỉ thấy xác c.h.ế.t biến dạng, xương cốt cũng còn nguyên vẹn.
Trung Châu, Hoàng Thành
“Chiêu thức hòa nhập với ảo cảnh, đầu tiên đảm bảo tâm trí của minh mẫn, thực hiện một nữa.”
Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu đồng thời gật đầu, cầm roi ở hai đầu đài tỷ thí.
Một thị vệ từ bên ngoài nhanh chóng .
“Trưởng lão, Vô Cực Kiếm Tông phái gửi đến một vật, là tìm thấy trong bí cảnh Vĩnh Sinh.”
Dung Bạch Phượng vẫy tay hiệu cho hai tỷ tiếp tục luyện tập nhưng khi thấy ngọc bài thì khóe miệng bà lập tức căng thẳng.
Ngọc bài đó phong ấn đặc trưng của Dung gia, chỉ m.á.u của Dung gia mới thể mở .
Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu cũng vô thức dừng , tiến gần.
Khoảnh khắc phong ấn giải đó, tất cả thứ bên trong đều rơi , trong đó ít những thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá.
Lập tức, linh khí trong cả sân tăng vọt lên mấy .
Đồng thời, còn một bóng hình hiện , chính là thừa kế xuất hiện nhiều năm của Dung gia—Dung Nhược Nam.
Ba ngây ngốc về phía , chỉ thấy bóng hình đó thều thào:
“Khi của gia tộc thấy bóng hình thì chết. Vốn định cảm ngộ Thiên Bia, dùng dẫn động thiên lực, thể bảo vệ Tu Tiên giới thể cho Dung gia thêm một phần tự tin. Thế nhưng đời khó đoán, đường bắc tiến may nhốt trong bí cảnh gặp linh thú tấn công. Vì dẫn dụ thú triều mà Thiếu chủ Ân gia Ân Xuyên ăn thịt sạch sẽ, còn xương cốt, nhi tử của Mộ Dung gia là Mộ Dung Tín trọng thương, hai ngày c.h.ế.t , thật hổ, mạo hiểm mà chỉ tìm hai bộ y phục rách nát. Tình nghĩa bạn đồng hành vẫn còn, xin của gia tộc trả hai bộ y phục cho hai gia tộc, để họ mồ tổ.”
Dung Tri Hạ hồi phục tinh thần, về phía đống đồ thì quả thật thấy bên trong hai bộ y phục tả tơi.
“Ta thương lâu mà thể chữa trị, tự thời gian còn nhiều, đặc biệt để linh hồn thông báo cho của gia tộc về nguyên do. Dù ba chúng c.h.ế.t nhưng thật dám quên vinh quang của gia tộc, những vật thu trong bí cảnh xin dâng tặng ba gia tộc Dung, Ân, Mộ Dung, đặc biệt là hai gia tộc Dung và Ân, mong rằng của hai gia tộc dựa ngọc bài , chọn thiếu chủ, khôi phục vinh quang cho gia tộc…”
Bóng hình kịp tan biến, Dung Bạch Phượng ngã khuỵu xuống đất, nắm chặt ngọc bài thành tiếng.
Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu cũng đỏ mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt, nổ tung mặt đất thành những điểm sáng lạnh.
Ngoại vực, một năm .
Trong sâu thẳm của Hư linh đại đạo Thần Thạch rơi xuống, tất cả Thiên Mệnh giả lập tức chạy đến.
“Phụng Thiên, là chúng hợp tác , thế nào?”
“Chúng dám hợp tác với Sa Huyền ngươi, Phần Cửu hợp tác với ngươi tìm Long Tâm Cốt và Long Tâm nhưng chẳng cuối cùng các ngươi liên kết g.i.ế.c c.h.ế.t ?”
Ánh mắt Sa Huyền tối : “Đó là do tự tìm đường chết, độc chiếm Long Tâm, đưa cái giả cho chúng . Chúng quá tức giận nên mới tay với .”
“Thôi , viên La Thiên Thần Thạch cũng kém Long Tâm là bao, chúng vẫn nên dựa thực lực của thì hơn.”
Khi vài đang chuẩn đánh thì bỗng từ xa một nhóm khác lao tới, ngay tức khắc, La Thiên Thần Thạch của Hư linh đại đạo thiếu vài viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-456-wow-truc-tu-nguoi-lai-an-song-nua.html.]
Trương Đồng cầm viên đá xem xét từ trái sang : “Đây chính là viên La Thiên Thần Thạch mà họ đến ?”
Chỉ thấy Khương Trúc đang phồng má, viên Thần Thạch trong tay nàng cắn chỉ còn một nửa.
Nàng lẫn lộn: “Vị ngon phết, chỉ là quá nhiều niệm lực, nghẹn một chút.”
“Wow, Trúc Tử ngươi ăn sống nữa hả!”
Trương Đồng túm cổ nàng lắc mạnh: “Ngươi mau nhả , ăn như thế sớm muộn gì cũng nghẹn c.h.ế.t đấy.”
Khương Trúc lắc đến choáng váng, suýt thở nổi: “Ngươi bóp cổ thì mới nghẹn c.h.ế.t á!”
Sau khi rõ diện mạo của họ, sắc mặt Sa Huyền biến đổi rõ rệt: “Là các ngươi!”
Thế mà nhóm chết!
Khương Trúc nâng mí mắt, một tay bẻ tay Trương Đồng đang bóp cổ , miệng với giọng châm chọc: “Ỏ, là bạn cũ Sa Huyền , lâu gặp, sống thế nào ?”
Thấy nàng thản nhiên như , Sa Huyền càng tức đến nghiến răng.
Hắn vẫn nhớ họ - đám nhét những con niệm thú non gian của khiến thương nặng, khiến dám rừng đen tìm bảo vật, chỉ thể dưỡng thương mà thôi.
Nhớ đến đây, Sa Huyền thể nhịn thêm nữa, vận dụng niệm lực tấn công về phía đối diện.
Khương Trúc dùng tay nắm khí, một thanh kiếm cốt hiện trong gian, niệm lực màu vàng nhanh chóng bộc phát, ánh sáng kiếm chói mắt lóe lên giữa trung.
Hai luồng niệm lực va chạm , phát âm thanh trong trẻo.
Sa Huyền luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh bật trở , chân dồn lực mạnh mới vững , trong lòng kinh hoàng thôi.
Mới đến hai năm mà nàng đạt đến thất giai đỉnh phong!
Khương Trúc nhanh chóng nhai nốt viên Thần Thạch trong tay, vung thanh kiếm cốt, : “Lão Sa, ngươi bản lĩnh gì cả, lâu như mà vẫn đến bát giai trung kỳ, xem cho dù Long tâm thì cũng chẳng tiến bộ gì.”
Sa Huyền tức giận, đột nhiên về phía bên cạnh : “Thiên Hưu, chính nhóm g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Thuật.”
Người gọi là Thiên Hưu nheo mắt, về phía đám Khương Trúc, ánh mắt trở nên tối tăm.
Không là báo thù cho Kỳ Thuật, dù thì cái c.h.ế.t của Kỳ Thuật cũng là do một tay thúc đẩy, chỉ là trông vẻ như bọn họ nhiều bảo vật.
Hơn nữa nếu Sa Huyền thật thì tốc độ thăng cấp của nhóm thật quá đáng sợ. Để thuận lợi thì loại bỏ bọn họ sẽ hơn.
“Giết đồng bọn của , hãy dùng mạng mà đền!”
Nói xong, một bóng đen lập tức lao .
Người tên Thiên Hưu là Bán bộ bát giai hậu kỳ, Sa Huyền là Bán bộ bát giai trung kỳ. Trong khi đó nhóm Khương Trúc tám thất giai hậu kỳ và một thất giai đỉnh phong.
Dù thực lực chênh lệch một chút nhưng chín vẫn khó đối phó hơn hai , hơn nữa họ cùng sinh tử nhiều , kết hợp vô cùng ăn ý.
Hai Khương Trúc và Tiêu Trường Phong lượt cầm kiếm tiến lên, kiếm khí c.h.é.m thẳng ngân hà, ánh sáng bạc lấp lánh.
Hai tay Thiên Hưu chắn , niệm lực màu đen tạo thành một lớp bảo vệ, tiếp nhận một kiếm .
Thân hình Mục Trì bay vụt , một côn đập xuống đầu, ánh mắt Thiên Hưu chợt lạnh, nghiêng tránh khỏi một côn nhưng Khương Trúc và Tiêu Trường Phong chặn hết đường trái khiến buộc đối mặt tiếp nhận tất cả công kích của ba .
Kiếm trong trung chống niệm lực phát âm thanh chói tai, hai ánh sáng bạc đan xen lẫn với bóng gậy và các loại niệm lực, bốn nhanh chóng tách , bóng kiếm thoáng qua mắt, cho một cơ hội thở dốc nào.
Minh Nhã Quân nhảy lên, vượt qua những tảng đá lơ lửng, nhẹ nhàng lộn một vòng giữa trung hạ xuống một tảng đá khác, theo sát phía là Sa Huyền đang ngừng dùng sức mạnh phá vỡ chướng ngại vật, giữa đường thì Trương Đồng và Bạch Tử Mục hợp lực đá trở phía Huyền Tịch và Thiền Tâm.
Minh Nhã Quân tranh thủ thời gian , lật tay lấy bút phù, lập tức vẽ hai phù tăng tốc và phù trọng lực dán cho họ, đó cùng với Cung Tiêu Tiêu di chuyển giữa các tảng đá lơ lửng một cách uyển chuyển.
Thoáng cái bóng dáng hai biến mất, đó chớp mắt xuất hiện ở một nơi khác, lặng lẽ hạ xuống. chỉ trong chốc lát đó, trong tay đám Khương Trúc thêm vài tấm phù và đan dược.
Thiên Hưu nhận hai khó đối phó dùng khinh công đuổi theo. mấy cứ quấn lấy như ma quỷ, khi ngẩng đầu lên nữa thì hai nhẹ nhàng điểm mũi chân, bay lên trung và hạ xuống ở xa.
lúc Khương Trúc ở bên cạnh còn hỏi một cách khiêu khích: “Á , đánh trúng kìa, tức ?”
Lần Thiên Hưu thật sự chọc tức.
Ánh mắt sắc lạnh : “Các ngươi thật sự nghĩ rằng cách đối phó với các ? Thật nực !”
Nói xong, đột nhiên vung một thanh hắc kiếm khổng lồ . Hắc kiếm vẽ một vệt ánh sáng lạnh trong gian, phía cũng tụ tập vô thanh kiếm.
Hắc kiếm hấp thụ vô kiếm khí và kiếm hồn khiến Hư linh đại đạo chìm bóng tối, chỉ còn ánh sáng lấp lánh của kiếm.
Sức mạnh của niệm bảo bát giai khiến những Thiên Mệnh giả xung quanh còn dám quan tâm đến Thần Thạch nữa, chỉ thể lùi xa để quan sát.
Sa Huyền vui mừng thấy rõ.
Thiên Hưu giấu ít bảo bối, nhất là và nhóm thể đánh đến hai bên đều thương vong.
Thần mặt vui vẻ của còn kịp lan rộng thì thấy Khương Trúc thong dong lấy Kim Chú Tháp.
Vô thanh kiếm lao tới nhưng tất cả đều Kim Tháp chặn .
???
Sắc mặt Sa Huyền khó coi đến mức như ăn phân.
Đây là thứ đưa cho ?!
“Có một niệm bảo bát giai thì gì ghê gớm, như chỉ . Còn chiêu thức gì thì cứ việc thi triển hết .”
Trước đó, vì để chạy trốn trong thú triều mà Khương Trúc dùng bảo vật hai , chỉ còn một cuối cùng nhưng bây giờ cũng phát huy tác dụng đúng lúc. Thấy Khương Trúc điềm tĩnh thong dong, Sa Huyền tức giận trút .
Biết sớm như thì thà c.h.ế.t cũng cho nàng!
Sắc mặt Thiên Hưu càng thêm khó coi.
Thu Vũ Miên Miên
Hắn nghĩ rằng dùng hắc kiếm cộng thêm tu vi bát giai là đủ để tiêu diệt nhóm . Kết quả loại bảo bối như Kim Chú Tháp ở trong tay họ?
“Tôm tép thất giai mà cũng dám lớn tiếng, tin Kim Chú Tháp của ngươi thể bảo vệ các ngươi mãi!”
Thiên Hưu lật tay lấy một lá cờ và một thú cốt thú hồn.
Từ trong lá cờ, vô oan hồn và thú hồn bay , dày đặc đặc, mỗi một thú hồn đều thực lực lục giai, thậm chí trong thú cốt còn khí tức của đại thú thời hoang cổ.
Dưới áp lực như , bộ gian của Hư linh đại đạo đều rung chuyển, khiến những quan sát lùi xa thêm một chút.
“Lần nguy , Thiên Hưu bao nhiêu bảo bối, dù nhóm mạnh mẽ đến cũng thể đấu .”
“ , Thiên Hưu mạnh hơn Sa Huyền nhiều, nhưng chín đối diện cũng thể khinh thường, hơn nữa bọn họ còn bảo bối như Kim Chú Tháp.”
Mọi còn xong, chỉ thấy từng trong chín lấy một cái ngọc bài lóng lánh ánh kim.
Chín khối ngọc bài hợp thể, một đạo thần binh ảo ảnh tản thần uy hiện trong hư . Tay thần binh cầm một thanh đao khổng lồ, một đao c.h.é.m tới, cờ và bộ thú hồn lập tức tiêu tán còn một mảnh.