Ta và sư phụ vốn  trọng thương, khi trở về sơn môn thì liền cùng ma tộc đồng quy vu tận.
Khi mở mắt  nữa,  nhận    trở về một tháng .
Lúc , Thẩm Oánh Oánh  cầm lấy tua kiếm mà  đưa, vẫn  hiểu chuyện gì đang xảy . Đột nhiên,  nhớ  rằng tua kiếm  là món quà mà Tề Diễn, tên phản đồ   tặng.
Không thể để thứ  vấy bẩn tay sư !
Ta trừng mắt, liền giật  tua kiếm.
“Thứ   thể cho .”
Thẩm Oánh Oánh hừ lạnh:
“Ta   tỷ  nỡ,   lúc nãy còn giả vờ rộng lượng? Sư ,  tỷ  giỡn  kìa.”
Tề Diễn  bên cạnh, mặt mày ôn hòa, mắt miệng đều .
Trông thật đúng là bộ dạng thuần lương vô hại.
“Tiểu sư ,  nên giành đồ của sư tỷ...”
Hắn   hết câu,   tát  mặt  một cái.
Tiếng tát vang vọng  sơn môn, khiến   đều sững sờ.
Thẩm Oánh Oánh kinh hãi kêu lên:
“Mục Lăng, tại  tỷ  đánh đại sư !”
Ta điềm tĩnh vung tay, đáp:
“Vừa   mặt sư   con muỗi,  chỉ giúp    đánh c.h.ế.t thôi.”
“Vả ,”  lạnh lùng  , “cái gì gọi là giành? Ta tự tay đưa  , ngươi  thấy ? Sư   mà còn  giành?”
Thẩm Oánh Oánh ngây .
Tề Diễn cũng ngây .
Hắn   rằng,  chẳng những  tát , mà còn  g.i.ế.c c.h.ế.t tên phản đồ .
 lúc    lúc.
Cả sư môn đều vô cùng tin tưởng , nếu g.i.ế.c ngay thì chẳng những  thành công mà còn dễ khiến   đề phòng.
Ta  tìm cơ hội, lột trần bộ mặt thật của    sư môn.
Tề Diễn im lặng hồi lâu,  nở một nụ  với khuôn mặt đỏ tấy:
“Tưởng  sư tỷ  các ngươi  hiềm khích, nay thấy ngươi che chở cho Oánh Oánh,  cũng  vui, A Lăng quả nhiên mềm lòng và nhân từ.”
Thẩm Oánh Oánh  khuôn mặt , lòng đau  thôi.
Nàng giận dữ liếc  mấy cái.
...
Tối đến, khi  gõ cửa phòng Thẩm Oánh Oánh, nàng  tắm xong.
Vừa thấy , nàng thét lên một tiếng  đóng cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-2.html.]
“A a a! Sao  là tỷ! Ta còn  trang điểm! Tỷ cố ý đến xem mặt mộc của  đúng !”
Ta gãi đầu, thật sự  nghĩ đến chuyện .
Chỉ đành từ cửa sổ đưa  tua kiếm   chọn kỹ lưỡng.
“Tiểu sư , cái  tặng .”
Giọng nghi ngờ của Thẩm Oánh Oánh truyền :
“Tỷ  ý gì?”
“Ban ngày  thích cái , cái đó  . Đây là tua kiếm sư phụ tặng  khi nhập môn, linh thạch  đó là chí bảo,  dùng cái  vẫn là  hơn.”
Thẩm Oánh Oánh ném tua kiếm , hừ một tiếng: “Chắc chắn tỷ   mới tặng ,  cũng  cần.”
 nàng  ngờ, hành động khác thường của  mới chỉ bắt đầu.
Hôm  luyện kiếm, nàng cố tình gây khó dễ cho , nàng  bỏ kiếm xuống   đất: “Ta mệt quá,  luyện nữa.”
Ta liền quan tâm hỏi: “Mệt ? Tay mệt ? Để sư tỷ xoa bóp cho .”
Lúc ăn cơm, nàng bới móc: “Hôm nay đồ ăn  mà khó ăn thế?”
Ta lập tức lấy  con gà  từ túi linh: “Sư  ăn cái  .”
Nàng đặt cóc lên giường ,  ân cần lấy lồng nuôi: “Thú cưng sư  tặng thật đáng yêu.”
Cuối cùng, Thẩm Oánh Oánh sụp đổ.
Đến  thứ ba  rủ nàng  ngoài buổi tối, nàng  đồng ý.
Bên cạnh Linh Hồ, nàng bối rối,  dám  :
“Ta...  thật  ngờ tỷ   tâm tư  với .”
Nói xong, nàng che mặt:
“Ôi,  hổ c.h.ế.t mất!”
Ta: “?”
Thẩm Oánh Oánh ngẩng mặt lên, vẻ quyết tâm như sống chết:
“Ta  cho tỷ ,     trong lòng , tỷ nên sớm từ bỏ ý định  .”
Ta: “???”
“Ta   thông minh dễ thương,  đáng yêu, nhưng tỷ...”
Nàng   hết câu,  vội vàng tiến tới, bịt miệng nàng .
Thẩm Oánh Oánh la hét:
“Dưa hái xanh  ngọt...”
Ta khẽ giọng: “Tề Diễn đến .”
Thẩm Oánh Oánh sững .
“Tiểu sư , lát nữa dù  thấy gì cũng đừng phát  tiếng.”