Đợi  rời , Thẩm Oánh Oánh  nhanh thu  vẻ tươi , nghiêm túc : “Hôm qua tỷ   nhất định  học pháp thuật gì?”
“Thông cảm thuật.”
 như tên gọi, Thông cảm thuật là pháp thuật dùng để liên lạc.
Cả hai đồng thời thi pháp sẽ thấy  hình ảnh của đối phương,   âm thanh của đối phương.
Thẩm Oánh Oánh  đỏ mặt.
Gần đây thời tiết  nóng ? Sư   mặt cứ đỏ mãi ?
Thẩm Oánh Oánh ngày thường lười biếng tu luyện, do đó thông cảm thuật, một pháp thuật trung cấp , nàng ngày đêm  ngừng học, cuối cùng kịp thời nắm vững  khi Tề Diễn gặp gỡ với ma tộc  thứ hai.
Ngày đó, sư phụ mới  thông báo cho   rằng, nửa tháng  sẽ cùng các sư thúc dẫn  đến bái phỏng Thượng Thanh Môn bên cạnh.
Tề Diễn  bên  hai mắt sáng rực, như thể cuối cùng cũng tìm  cơ hội.
Tối đến, Thẩm Oánh Oánh  sớm ẩn nấp bên Linh Hồ đợi chờ thời cơ.
Còn  thì âm thầm tập hợp tất cả sư trưởng.
Sư phụ Thạch Thu Tử thắc mắc: “Đã khuya , A Lăng, con rốt cuộc  chuyện gì quan trọng   với chúng ?”
Ta giơ tay kết ấn, nối thông cảm thuật với Thẩm Oánh Oánh.
“Có thể  thấy ?”
Trong phòng đột nhiên hiện lên một màn sáng,  đó là cảnh tượng bên Linh Hồ, những gì Thẩm Oánh Oánh thấy đều hiện lên tại đây.
“Oánh Oánh?”
Sư phụ vẫn còn mơ hồ.
Ta trầm giọng : “Sư phụ, tu vi của   đủ, xin hãy truyền hình ảnh  cho tất cả  tử, để   đều thấy rõ kẻ phản bội cấu kết với ma tộc.”
Trong chốc lát, tất cả   đều sững sờ.
“ , sư phụ khi truyền thông cảm thuật, xin hãy che giấu đại sư .”
Ta   xong, hầu như ai nấy đều biến sắc.
Phản đồ là ai,  cần  cũng rõ.
Lúc , bóng dáng Tề Diễn xuất hiện  màn sáng.
Hắn  chần chừ gọi  tên ma tộc, giọng phấn khích:
“Ta  tìm  cơ hội ! Nửa tháng , đám lão già và Mục Lăng đều   ở đây, đám phế vật còn  căn bản  thể giữ nổi sơn môn. Hơn nữa, còn  một sư  ngốc nghếch luôn tuân lệnh  tuyệt đối, đây chính là thời cơ tuyệt hảo để Ma Tôn giáng lâm.”
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-4.html.]
“Đám lão già” lặng lẽ  màn sáng.
Răng nghiến chặt đến phát  tiếng.
“Đám phế vật” sư  ở từng phòng riêng, ban đầu còn  màn sáng xuất hiện  mặt một cách khó hiểu, cho đến khi   thầm hỏi:
“Hắn  đám phế vật là chúng  ?”
Một dãy phòng nổ tung như nồi nước sôi.
“Đại sư  dám cấu kết với ma tộc!”
Còn “tiểu sư  ngốc nghếch” Thẩm Oánh Oánh giận đến run rẩy  .
Màn sáng cũng  rung theo.
Ta sợ nàng tức giận xông  ngoài, vội truyền âm : “Sư tỷ cảm thấy   hề ngốc, Oánh Oánh thông minh nhất.”
Màn sáng đột nhiên trở nên tối đen.
Ta: “...Tiểu sư , bỏ tay che mặt .”
“À...”
Tề Diễn đối với tất cả những điều   hề  , còn đang báo cáo tình hình Linh Kiếm Tông với ma tộc.
Hai bên cùng tính toán, cảm thấy thời cơ khó gặp, nhất định  nhân cơ hội  mà tấn công.
Sư phụ đau lòng mắng chửi Tề Diễn một hồi, mới cau mày :
“Nếu chúng định nửa tháng  tấn công, chúng   thể rời .”
“Không, chúng  nhất định  rời .”
Ta : “Đột nhiên  đổi kế hoạch chắc chắn sẽ khiến Tề Diễn sinh nghi,   nhân cơ hội  đóng cửa đánh chó?”
Họ nhanh chóng hiểu .
Tề Diễn bên   bắt đầu thảo luận chi tiết.
Sứ giả ma tộc nghĩ tới nghĩ lui,  yên tâm để Tề Diễn một  ứng phó trong sơn môn, liền  sẽ hóa  thành một  tử cấp thấp, giúp Tề Diễn tìm cách phá trận.
Tề Diễn nêu một cái tên.
“Người  tư chất bình thường, tu vi bình thường, dung mạo bình thường, cũng chẳng  gì nổi bật, chỉ cần g.i.ế.c   thế, chắc chắn  ai phát hiện.”
Vị   'Bình Thường',  nhắc đến hiện đang ở trong phòng riêng chìm  trầm tư.
Mà chúng  cũng gặp khó khăn.
Không thể khoanh tay  , nhưng   thể đánh rắn động cỏ.