Vị   'Bình Thường' đến gặp sư phụ  một bước,   hai lời  quỳ xuống.
“Nếu hy sinh một   tử  thể  trọng thương ma tộc, cứu giúp sinh linh,  tử nguyện hy sinh.”
Người tu đạo chân chính,  lấy sinh linh đạo nghĩa  đầu.
Người mà Tề Diễn luôn miệng chê bai,  cao quý hơn  gấp trăm .
Ta đỡ sư  dậy, mỉm  :
“Mạng của sư  quý giá  bao, còn  giữ  để trừ ma,   thể dễ dàng hy sinh?”
Chúng  đưa gián điệp  sơn môn,   cho chúng một cơ hội?
....
Tề Diễn kết thúc mật đàm với ma tộc, trở về nơi ở, cảm thấy  chút  đúng.
Ba sư  cùng phòng  lăn lóc  đất, trông như  hôn mê.
Tề Diễn cẩn thận ngửi ngửi, còn  một mùi rượu.
“Một đám phế vật.”
Tề Diễn từ tận đáy lòng khinh thường những kẻ tư chất tầm thường , với tư chất của , đáng   giẫm nát tất cả bọn chúng  chân, hưởng thụ vạn  ngưỡng mộ.
Chỉ  ma tôn mới  thể thực hiện nguyện vọng của , sư phụ chỉ   cứu giúp sinh linh.
Hắn  hiểu, những kẻ yếu đuối thì  gì đáng cứu.
Giết sạch là xong.
Sắp , ngày  chờ đợi sắp đến.
Tề Diễn gắng nhịn kích động trong lòng, nghĩ rằng  diễn đến cùng, đành  tròn trách nhiệm của đại sư , đỡ các sư  lên giường nghỉ ngơi.
   ngờ rằng,  kéo  dậy, sư   nãy còn hôn mê bỗng mở mắt,  trong cơn say, bấm định  quyết lên .
Mặt Tề Diễn cứng đờ: “Sư   gì ? Ta là đại sư  mà.”
Kẻ say giả vờ   thấy, tiện tay gọi hai   dậy:
“Mau... mau dậy! Có... trộm! Đánh !”
Khi đầu  trùm chăn và ép xuống giường đánh đập, Tề Diễn cảm thấy tuyệt vọng.
...
Ngày hôm , Tề Diễn xuất hiện với gương mặt bầm dập.
Sư phụ khoa trương kêu lên: “Sao  thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-5.html.]
Mặt Tề Diễn  khó coi, mấy  tử phía   áy náy  lên tự giác quỳ xuống: “Đệ tử tối qua lén uống rượu do sư thúc ủ, say rượu đánh đại sư ,  tử  , xin sư phụ trách phạt.”
“Thật! Thật là...   quy củ!”
Sư phụ hắng giọng: “Đi theo  đến vách núi nhận phạt! Tề Diễn, con chịu khổ .”
Tề Diễn giả vờ rộng lượng:
“Sư phụ xưa nay thưởng phạt phân minh, nhưng các sư  cũng là vô ý, xin đừng trách phạt quá nặng.”
 .
Sư phụ xưa nay thưởng phạt phân minh.
Ra ngoài chắc chắn sẽ thưởng cho họ một cái đùi gà lớn.
Đợi họ  ,   chằm chằm  mặt Tề Diễn, lấy từ trong n.g.ự.c  một lọ thuốc:
“Bọn họ cũng thật là... Sư , về bôi thuốc , linh dược của   trị ngoại thương  hiệu quả.”
Tề Diễn mỉm  ôn hòa:
“Đa tạ sư .”
Hắn nhận thuốc, cố tình lướt ngón tay qua lòng bàn tay .
Khiến cả   nổi da gà.
“Hừ, sư  mới  cần dùng thuốc của tỷ.”
Thẩm Oánh Oánh từ ngoài cửa bước , tràn đầy mùi  xanh kéo tay Tề Diễn:
“Thuốc của tỷ  bằng của ,  mua cái  hết cả ngàn linh thạch.”
Tề Diễn  chút khó xử: “Ta   thuốc .”
“Thuốc của sư tỷ , thuốc của    ,    chỉ là ghét Oánh Oánh thôi.”
Thẩm Oánh Oánh cúi đầu,  xong, viền mắt  đỏ.
Tề Diễn  còn cách nào, đành nhận cả hai lọ thuốc.
Tối đó, nơi ở của nam  tử vang lên tiếng la hét như g.i.ế.c lợn.
Tề Diễn vì cùng lúc dùng hai loại thuốc  thuộc tính xung khắc,   đau đớn như  thiêu đốt,  sưng lên như con heo.
Bên khu ở của nữ  tử,  và Thẩm Oánh Oánh  .
“Muội thêm gì  thuốc ?”
“Tỷ cũng thêm ?”