Thẩm Oánh Oánh vội vàng bịt miệng ,  lấp liếm: “Đại sư  chắc chắn là quên, chứ   cố ý  đưa ngươi . Là do chúng   rõ ràng mà  bừa, Lão Tôn, ngươi đừng giận đại sư .”
Những lời  chẳng khác nào thêm dầu  lửa.
Lão Tôn rời  với gương mặt tức giận.
Thẩm Oánh Oánh vỗ tay,  khúc khích: “Sắp  kịch  để xem .”
Khi   gặp ánh mắt của , nàng liền tự mãn: “Sao hả? Tu vi của tỷ cao, nhưng  cũng  kém,  thông minh đúng ?”
Ta  đáp: “Phải, tiểu sư  thật thông minh.”
Thẩm Oánh Oánh   tự nhiên sờ mũi,   bỏ : “Nếu  về ngay thì  kịp xem kịch  tối nay !”
...
Tối đó, Lão Tôn và Tề Diễn bí mật gặp  bên Linh Hồ.
Lão Tôn liền tức giận chất vấn: “Ngươi cố ý sai   nuôi mấy con súc sinh ,  xúi chúng tấn công   ?”
Tề Diễn ngơ ngác: “Ngươi đang  gì ?”
Lão Tôn vốn  địa vị cao trong ma tộc, sẵn vốn khinh thường Tề Diễn, nay càng  thèm  .
“Ta nghĩ ngươi dựa   mà tìm  cách phá trận trấn sơn? Ta sẽ tự   tìm, nếu  tìm thấy , trong mắt Ma Tôn, ngươi cũng chẳng khác gì một kẻ vô dụng!”
Cuối cùng, hai  chia tay trong bất hòa, quyết định mỗi  tự tìm cách phá trận.
Bọn chúng  ngờ,   ẩn   tảng đá, truyền phát trực tiếp cho  sư môn.
Địch  chia rẽ,  cũng nên bắt đầu bày mưu .
...
Sáng hôm , Tề Diễn giả vờ hỏi  một cách tình cờ:
“Sư ,  thấy trận trấn sơn  hoạt động mấy trăm năm vẫn uy lực vô song, sư phụ  từng  gì với  về trận pháp  ?”
Ta lười biếng lau kiếm, liếc  một cái:
“Chưa từng, sư phụ chẳng    , mười năm nữa sẽ dạy chúng  cách nắm giữ trận pháp trấn sơn,  gấp cái gì?”
Sắc mặt Tề Diễn như  nuốt  phân.
Hắn   mà  gấp ? Đợi thêm mười năm nữa thì  chuyện  quá muộn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-7.html.]
Với dã tâm của ,   mà chờ nổi.
Ta thấy lời     khiến  tức nghẹn, mới chậm rãi : “À đúng , sư tổ đang ẩn cư ở hậu sơn  am hiểu trận trấn sơn, nếu sư  thật sự hứng thú,  bằng  hỏi thử ông .”
Thực ,    ý định kéo sư tổ  chuyện .
Dù  ông  cũng  ẩn cư mấy trăm năm .
Chỉ là vài ngày , ông   từ    chuyện chúng  đang bày trò với hai tên gian tế, nên đột nhiên nổi hứng,  uy h.i.ế.p  chơi , bắt chúng   cho ông một vai diễn.
Còn về phần Lão Tôn,  lẽ  “tình cờ” gặp tiểu sư .
Thẩm Oánh Oánh mặt đầy uất ức  xổm ở lối  đến chỗ nuôi linh hạc, Lão Tôn  ngang qua, cố tình hỏi dò: “Có chuyện gì ?”
Thẩm Oánh Oánh bất bình : “Sư phụ thật là  quá, cấm địa  mấy bông hoa ,  chỉ   hái một bó mà  mắng cho một trận. Ta  cấm địa nguy hiểm,  còn chứa đựng bí mật của trận pháp trấn sơn của sư môn, nhưng   phá hoại gì .”
Mắt Lão Tôn sáng lên, liền  xổm xuống an ủi tiểu sư :
“Đừng buồn, một cô nương xinh  như ngươi mà  thì   chút nào. Thế  nhé, ngươi dẫn  đến cấm địa,  sẽ hái hoa cho ngươi, dù   cũng   là  của sư môn các ngươi, sư phụ ngươi  thể phạt .”
“Thật ?”
“Đương nhiên! Ta sẽ hái cho ngươi bông hoa  nhất!”
Thẩm Oánh Oánh lập tức   với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Tôn ca ca thật lợi hại! Ta dẫn ngươi  ngay.”
Nàng dẫn Lão Tôn  cấm địa,  cố ý sảy chân rơi xuống địa đạo bí mật, để Lão Tôn  tìm  cứu nàng, tạo điều kiện cho  tự do hành động.
Lão Tôn  đầu gặp , giả vờ lo lắng:
“Sư  của ngươi rơi xuống địa đạo phía ,  là  phàm  thể giúp, ngươi mau  cứu nàng .”
Ta gật đầu,  khi  còn đặc biệt dặn dò :
“Đây là cấm địa của sư môn , nguy hiểm trùng trùng, ngươi mau rời !”
“Ừm! Được, !”
Ta , khi  rời ,  chắc chắn sẽ vội vã tiến sâu  cấm địa.
Đã   nơi  chứa bí mật của trận trấn sơn,   thể   tìm.
Khi  nhảy  địa đạo, Thẩm Oánh Oánh đang cùng một đám sư    thành vòng tròn ăn điểm tâm.
“Sư tỷ tới !”