Sư  lau miệng, nhường cho  một chỗ.
Rồi  lượt báo cáo:
“Ta đặt một trận độc chướng cách cấm địa 100 mét,  trúng độc sẽ trở nên điên loạn,    .”
“Cách 200 mét,  đặt linh lôi, tổng cộng năm mươi cái.”
“Cách 300 mét,  đào một cái hố lớn...”
Bọn họ theo lời  bày  đủ loại trận pháp nguy hiểm, chỉ cần để  cho  một con đường sống là .
Sư  nhỏ nhất do dự  lâu mới hỏi:
“Dù  là gian tế của ma tộc, nhưng chúng   như  liệu  quá ác độc ?”
Ta   một cái,   nên  gì.
Kiếp ,  c.h.ế.t trong trận huyết của ma tộc, t.h.i t.h.ể  còn nguyên vẹn.
Trong  các sư    mặt hôm nay,  ai giữ   thây.
Linh Kiếm Tông  phá, trấn  núi  mất  sự bảo vệ, ma tộc như châu chấu qua đồng, biến vùng đất phồn hoa, an lạc thành địa ngục tuyệt vọng.
Chúng    là ác ?
Không, đối với kẻ địch, nhân từ mới thực sự là ác.
Ta :
“Cấm địa càng khó vượt qua,  càng tin tưởng  phát hiện của .”
Ta ước lượng thời gian  đủ, chuẩn  dẫn họ rời ,  đầu  thấy Thẩm Oánh Oánh đang  ngẩn ngơ ở góc sâu của địa đạo.
“Cái gì đây?”
Sư   gần, chỉ thấy một chiếc gương gắn trong tường.
“Sư thúc khi say rượu  vô tình  rằng, cấm địa ẩn giấu bảo vật từ thời thượng cổ, Tiền Trần Kính là một trong  đó. Chúng   ai tin, hóa  là  thật.”
Ta  để ý, chỉ : “Những thứ  uy lực vô cùng, đừng chạm ,  ngoài báo cho sư phụ  .”
...
Tối đó   ngủ sớm, nhưng đột nhiên cảm nhận  thông cảm thuật của Thẩm Oánh Oánh.
Ta  hiểu, thi pháp nối với nàng,  thấy Tiền Trần Kính trong cấm địa.
Trong gương đầy cảnh tượng m.á.u tanh, đó là lúc Tề Diễn g.i.ế.c chóc  chừa một ai.
“Ta  thấy hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-8.html.]
Thẩm Oánh Oánh : “Kiếp  Tề Diễn  thành công,  dẫn ma tộc đồ sát cả sư môn.”
Ta sững , nhất thời   nên phản ứng  .
Nàng tiếp tục : “Thì  là , nửa tháng  tỷ đột nhiên  đổi, đối xử với   hơn hẳn,    chuyện Tề Diễn sẽ phản bội, nhờ  chúng  mới đề phòng kịp. Sư tỷ,   tỷ ... trải qua kiếp ?”
Ta im lặng:
“Phải.”
Chỉ  thấy Thẩm Oánh Oánh thở phào,  dài một : “Quả nhiên là , may mắn là chúng    cơ hội  .”
“Sư tỷ,  chỉ thấy  cảnh  tự hủy dung mạo giả  tỷ, rút kiếm đối đầu với Tề Diễn, còn  đó thì  thấy gì nữa. Tỷ  cho  ,      thương ?”
Nhớ  kiếp , tiểu sư  gượng  trong  thở cuối cùng khi đang  trong lòng :
“Đều tại ... thường ngày  chịu học hành tử tế, đến một kiếm cũng     thương.”
 nàng  cố hết sức .
Ta  mà.
Thẩm Oánh Oánh kiên quyết đợi câu trả lời của , nên  liền gật đầu:
“Có, kiếm của  đ.â.m xuyên qua tay trái , nhờ  mà chúng  mới  cơ hội.”
Nàng vui sướng, giọng điệu phấn khởi: “Ta thật lợi hại.”
Một lúc , nàng gọi :
“Sư tỷ.”
“Ừ?”
“Lần , chúng  nhất định  bảo vệ Linh Kiếm Tông.”
“Nhất định.”
...
Tề Diễn vì    cách phá giải trận trấn sơn  chạy đến  mặt sư tổ để lấy lòng.
Hắn  sư tổ sai vặt suốt ba ngày nào  đổ phân,   cho lũ lợn linh ăn suốt năm ngày, thậm chí còn vô tình  một con rắn ở hậu sơn nuốt  bụng,  mất ba ngày mới thoát  .
Khi  gặp  , Tề Diễn hai mắt vô thần, đầy thâm quầng.
Dù  cũng    trở về tay , sư tổ   cho   một cách phá giải trận trấn sơn.
Bên , Lão Tôn cũng  tra tấn trong cấm địa suốt mấy ngày, cuối cùng  tìm thấy một phương pháp khác  vách núi.
Hai kẻ đều mang trong lòng dã tâm, chỉ mong tranh công  mặt Ma Tôn, nên chẳng ai  ý định tiết lộ cho đối phương .