TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 206 (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-05 05:20:58
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trở Lục gia, Lục Trầm Hộ vẫn ngủ, lầu với vẻ nặng nề. Nghe tiếng mở cửa, thấy Lục Thính An và Cố Ứng Châu nối tiếp bước , ông quen đến mức mí mắt cũng lười nhấc lên.
Thời gian gần đây, Cố Ứng Châu gần như dọn bộ đồ đạc cần dùng Lục gia.
Quần áo, giày dép thì khỏi , ngày đầu tiên chính thức ở cho đóng gói chuyển đến, xếp thẳng tủ quần áo phòng Lục Thính An. Tiếp đó là đủ loại dụng cụ huấn luyện thể lực, chở cả xe đến, bỏ luôn phòng tập vốn cha Lục bỏ . Thậm chí cả bảng đen chuyên để sắp xếp manh mối, cũng dời tới, đặt ngay phòng cạnh phòng cho khách.
Ban đầu, Lục Trầm Hộ chút khó chịu, cứ thấy giống như ngoài xâm nhập nhà . tính thích ứng của ông vốn nhanh, quen vài liền coi như thói quen.
Hơn nữa, chuyện ai cũng thấy rõ: từ khi Cố Ứng Châu dọn , chất lượng giấc ngủ của Lục Thính An hơn hẳn, quầng thâm mắt cũng mờ mấy phần. Đứng từ góc độ cha quan tâm sức khỏe con trai, Lục Trầm Hộ chẳng lý do gì tỏ khó chịu với Cố Ứng Châu.
Nam Cung Tư Uyển
Nghĩ cho kỹ, đạo trưởng Thành Huyền ngay từ đầu , thể giúp Thính An, chỉ e chính là Cố Ứng Châu. Quả thật ông giỏi phân tích vấn đề đặc thù, thậm chí còn tính đến cả xu hướng tình cảm của Lục Thính An.
Tất nhiên, đang trong kỳ nghỉ Tết, Cố Ứng Châu thể ngày nào cũng ở Lục gia. Anh vẫn về nhà , thăm nom cha thích.
Vài ngày nay, trong Lục gia hình thành một bầu khí hài hòa kỳ lạ. Ban ngày, Cố Ứng Châu về nhà bầu bạn với bố , Lục Thính An và Lục Trầm Hộ thì ở nhà chăm cây, tắm rửa cho Ô Tất, còn tranh thủ cắt tỉa lông cho nó. Đến tối, Cố Ứng Châu về. Lúc về thì cố định: khi trời còn sáng, khi trời tối, nhưng bao giờ muộn hơn mười giờ đêm.
Mà hễ về thì Lục Trầm Hộ lập tức thấy bóng con trai nữa. Hai hoặc phòng tập, hoặc trở về phòng.
Ban đầu, Lục Trầm Hộ còn đoán xem hai rốt cuộc gì. Sau thấy chính thật nhàn rỗi, nghĩ bụng: một đôi tiểu tình nhân thì còn thể gì chứ? Chính ông cũng từng yêu đương, chẳng lẽ tình ý ? Nghĩ thông , ông chỉ thầm mắng Cố Ứng Châu mấy câu “đồ lợn rừng”, bắt buộc bản coi như thấy.
hôm nay khác. Đây là đầu tiên từ khi Cố Ứng Châu dọn mà hai họ về muộn như . Thường thì đến tối, cả nhà chỉ còn mỗi ông, náo nhiệt một hồi yên tĩnh. Giờ bỗng lâu thấy về, Lục Trầm Hộ còn thấy lạ lẫm.
Khó khăn lắm chờ đến khi cả hai trở về, ông lập tức bật dậy khỏi sofa, mặt đầy lo lắng bước nhanh đón.
“Không chứ?”
Đi đến cửa, ông con trai sang Cố Ứng Châu, thấy sắc mặt cả hai bình thường, hề tái nhợt, lúc mới yên lòng, thở một . “Ba , Bùi gia với nhà quan hệ gì , nhất định dự tiệc sinh nhật gì?”
Nói đến nửa câu, giọng ông chợt hạ thấp, ngập ngừng như dò hỏi tin tức:
“Ba , cả nhà họ Bùi, Bùi Hoành Lịch… c.h.ế.t ?”
Động tác đổi giày của Lục Thính An thoáng khựng .
Vốn để cha khỏi lo, tối nay gọi điện báo tin bình an, cố ý nhắc chuyện . Vậy mà bằng cách nào cha vẫn ? Trong thời buổi , truyền thông ở Cảng Thành còn phát triển đến mức , tin lên báo chí ít nhất cũng ngày mai. Ông rốt cuộc từ ?
Lục Thính An ngẩng đầu, thẳng ông: “Ai với ba?”
Lục Trầm Hộ khoát tay: “Nói con cũng chẳng .”
Lục Thính An xong giày, nhưng vẫn yên, mắt rời ông nửa khắc. Bị đến mức chịu nổi, Lục Trầm Hộ đành thở dài, bất đắc dĩ :
“Không là lão Ngô . Con nhớ , hồi nhỏ ông ở nhà bên cạnh, còn từng bế con. Tối nay ông cũng dự tiệc ở Bùi gia. Về nhà muộn hẳn hai tiếng, là con với Ứng Châu ngăn . Ba hỏi chuyện gì, ông liền bảo, Bùi Hoành Lịch g.i.ế.c .”
Thực , Lục Trầm Hộ hiểu, cú điện thoại của lão Ngô mang chút ý trách móc. Dù ông cũng quen Lục gia, mà Thính An trực tiếp giữ ông ở hiện trường, lão Ngô thấy nể mặt chút nào.
Nếu là , Lục Trầm Hộ chắc còn thể EQ cao mà dỗ vài câu. bây giờ con trai ông là nhà cảnh sát, những lời kiểu đó ông dám tùy tiện . Người ngoài thể hiểu, nhưng ông thì rõ cảnh sát là công vụ công chính, cương trực xử theo luật. Nếu chỉ vì quen mà tùy tiện thả , chẳng thành con trai ông mất hết đạo đức nghề nghiệp ?
Lão Ngô còn tỏ thái độ khó chịu, Lục Trầm Hộ tay , hỏi thẳng ông đang nghĩ Thính An sai . Câu lão Ngô nghẹn , nửa , nửa ấm ức, cuối cùng đành ậm ừ cho qua cúp máy.
Người thì ứng phó , nhưng thông tin thì chẳng nắm gì. Cúp điện thoại xong, Lục Trầm Hộ càng thêm bứt rứt, cũng yên.
Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t chuyện hẳn lạ. Loại như , đắc tội ít, đạo đức thì chẳng bao nhiêu. Dù giết, cũng ngày đường xe tông chết.
ghét thì ghét, việc đột ngột c.h.ế.t đúng ngay ngày quan trọng thế vẫn khiến chấn động. Hắn c.h.ế.t thế nào? Hung thủ tay giữa đám đông mà bắt ngay? Thính An và Cố Ứng Châu đều mặt tại hiện trường, chẳng lẽ uy h.i.ế.p thương tổn gì ?
Hàng loạt suy nghĩ dồn ép trong đầu, càng nghĩ càng lo, Lục Trầm Hộ thậm chí bắt đầu sợ hãi cho thể chất con trai.
Lần đảo Bạch Liên, Thính An nghỉ phép mà cũng vớ vụ án. Lần dự tiệc liền gặp ngay g.i.ế.c … Con trai ông rốt cuộc là quá xui, thật sự mang theo “thuộc tính tử thần”?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/206-1.html.]
Nghĩ cũng chắc do Thính An, bên cạnh còn Cố Ứng Châu . Biết tiểu tử đó mới là “ chổi”. Nghĩ mãi đến mức vọng tưởng phát tác, may mà cuối cùng hai cũng về nhà.
Thấy ông sốt ruột, Lục Thính An chủ động :
“ là Bùi Hoành Lịch chết, hung thủ chỉ một , ít nhất ba.”
“Ba ? Giết Bùi Hoành Lịch khó đến ?” Lục Trầm Hộ kinh ngạc.
“Khó ? Hắn thậm chí còn kịp giãy giụa chết.” Lục Thính An bất đắc dĩ đáp.
Đang sắp giày cho Lục Thính An, Cố Ứng Châu cũng cạn lời. Hai cha con chuyện, kiểu gì cũng khiến ngơ bật .
Xếp giày xong, Cố Ứng Châu dậy bổ sung:
“Có hai nhóm hung thủ. Một bên lớn chuyện, chọn cách hạ độc. Bên còn thì cố ý gây chú ý: đ.â.m d.a.o n.g.ự.c nạn nhân đẩy thẳng xuống lầu, c.h.ế.t ngay mặt tất cả khách khứa. Trùng hợp là thời điểm tay quá sát , nên cả hai phương thức đều gây thương tổn trí mạng.”
Ba cách c.h.ế.t cùng xuất hiện một , ngay cùng lúc, ngay cả phim cũng hiếm khi tàn khốc đến .
Nghe xong, Lục Trầm Hộ rùng , liên tục lắc đầu:
“Nhìn sắc mặt các con… chắc bắt hung thủ?”
Cố Ứng Châu ngờ ông cũng mặt đoán ý, nhưng cũng chẳng phủ nhận:
“Lúc lực lượng cảnh sát hạn, cháu thể lập tức xông lên lầu. Thêm nữa trong ngoài biệt thự đông hỗn loạn, khó khoanh vùng ngay.”
Lục Trầm Hộ gật đầu, trầm ngâm:
“Hung thủ dám chọn thời điểm , chắc chắn chuẩn kỹ càng. Ba thì thấy, lão Ngô cũng khả nghi. Năm đó ăn với Bùi gia, hố gần trăm vạn, đến giờ mỗi chuyện vẫn còn nhắc.”
Lục Thính An liếc cha:
“Với tài lực Ngô gia, đến mức vì trăm vạn mà g.i.ế.c ? Hơn nữa ông còn xuất hiện trong tiệc, chứng tỏ mối quan hệ với Bùi gia hẳn cắt đứt. Biết trăm vạn lỗ, nhưng lưng kiếm vài trăm vạn lợi. Làm thương nhân thì lợi chẳng ai dậy sớm, huống hồ nếu thật hận thì trốn biệt .”
Thực , Lục Trầm Hộ chỉ là còn bực vì lão Ngô cà khịa, nên đem xả miệng mặt con trai thôi. Ông cũng lão Ngô ngoài miệng thế nào chứ lòng thế nào, thêm dã tâm với mối ăn của Bùi gia. những sinh ý đó ai cũng chen , kiểu như lão Ngô thì càng cửa.
Tính ông nhỏ nhen, bậy thì , còn động tay động chân thì chẳng dám.
Thấy Lục Thính An đưa tay xoa mắt, Lục Trầm Hộ lập tức dời chú ý, quan tâm hỏi:
“Mệt hả? Hai đứa cả ngày bận gì , trưa chẳng ăn bao nhiêu, tối về muộn thế . Mau nghỉ, nhớ tắm rửa .”
“Vâng.” Lục Thính An đáp.
Mới hai bước về phía cầu thang, mũi thoáng nhăn , mày cau:
“Ba, trong nhà mùi gì lạ quá. Không khí gas rò rỉ chứ?”
Lục Trầm Hộ cũng thử hít một , chợt hiểu:
“À, . Chiều nay ba bảo Lục Kim mua t.h.u.ố.c trừ cỏ về, định diệt cỏ ngoài vườn. Ai ngờ lúc đem nhà đổ cả thùng. Đám hầu tốn cả tiếng mới lau sạch, nhưng mùi vẫn còn.”
Lục Thính An khựng :
“Có độc ?”
“Độc thì chắc chắn , dù cũng là hóa chất, độc ? ba hỏi, độc tính lớn, chỉ cần thông gió nhiều là . Đêm nay cửa kính lầu ba để mở, các con ngủ thì nhớ đóng cửa phòng kỹ, ? Tết nhất, cướp vặt ngoài phố cũng nhiều, mấy hôm còn vụ cướp vàng đấy.” Lục Trầm Hộ dặn .
“Vâng.” Lục Thính An chỉ đáp nhẹ, trong lòng thì chẳng coi lũ trộm gì. Có Cố Ứng Châu ở nhà, nếu kẻ dám tới, e rằng vàng bạc còn bỏ .
câu về t.h.u.ố.c trừ cỏ khiến chú ý.
“Ba, cái túi t.h.u.ố.c trừ cỏ đó còn ? Con xem.”
Lục Trầm Hộ nghi ngờ sang:
“Xem gì? Trên đó phương trình hóa học, con xem cũng chẳng hiểu.”