TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 208 (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-07 06:00:29
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sao thể c.h.ế.t chứ?
Mới hai ngày , còn thấy cô ăn mặc chỉn chu, xách cái túi ánh bạc ngoài. Cả hành lang lúc đó mùi nước hoa nồng nặc của cô , thơm đến mức hai tiếng còn tan.
Mà tối hôm đó, 104 còn rõ tiếng giày cao gót của cô vang đều sàn nhà.
Người như thế c.h.ế.t là c.h.ế.t ?
là bọn họ chẳng ưa gì Đỗ Ánh Lan, ghét cay ghét đắng thói “ dáng” của cô , nhưng cùng lắm cũng chỉ mong cô dọn nơi khác, nào ai cô thật sự c.h.ế.t !
Khi cơn kinh hoàng qua , mặt mấy hiện lên vẻ bực tức.
“Hay cho chị đó, Thục Phân!” 203 chỉ thẳng mặt bà chủ nhà mà mắng, “Chuyện lớn như thế mà chị giấu ? Bọn ngoài cửa nãy giờ, chị cũng hé một tiếng. Nếu cảnh sát , chị còn định giấu tới bao giờ hả!”
Thục Phân hổ đến mức mặt trắng bệch, mấy ánh mắt phẫn nộ xoáy , chỉ cúi đầu dám cãi.
203 tức đến đỏ mặt:
“ với chị mà! Cái con Đỗ Ánh Lan đó thấy tử tế, bảo chị sớm đổi thuê . Chị ! Giờ thì , c.h.ế.t ngay trong phòng chị đó!”
Thục Phân uất nghẹn, nhỏ giọng lầm bầm:
“C.h.ế.t trong phòng chứ c.h.ế.t trong phòng cô , cô gì mà ầm lên thế…”
Một câu đó lập tức chọc nổ mấy đàn bà đang đó.
“Chị cái gì thế hả?!”
“Chị ? Giờ nhà mà mang tiếng c.h.ế.t, ai dám mua nữa?! Giá nhà ở khu ít nhất cũng mười hai nghìn một mét vuông đấy! Mấy năm nữa còn thể tăng nữa! Giờ thì , c.h.ế.t trong tòa nhà, hóa hung trạch mất ! Còn ai dám tới mua nữa hả!”
Thục Phân chực :
“… với các cô, cũng là vì sợ chuyện lan chứ còn gì! Giờ chỉ chúng thôi, nếu , thì ai mà trong phòng c.h.ế.t?”
Mấy im bặt.
Nói thì cũng… lý.
Rồi như cùng nghĩ điều gì, họ đồng loạt đầu về phía Lý Sùng Dương. Trong mắt mỗi đều ánh lên chút van nài, mong “thông cảm”.
Lý Sùng Dương khẽ nhướng mày, giọng bình thản:
“Nhìn cũng vô ích. Giấy gói lửa. Sớm muộn gì cũng Đỗ Ánh Lan c.h.ế.t ở đây thôi. Cô bạn bè, đến lúc họ tìm, chẳng cũng lộ ? Chưa kể thành phố đầy phóng viên săn tin, chỉ cần một chiếc xe cảnh sát khỏi cục, chắc qua nổi ống kính của họ.”
Giọng trầm xuống:
“Lo điều tra hung thủ mới là việc quan trọng nhất.”
Nói gõ nhẹ cây bút trong tay, ánh mắt quét qua đám đang .
“Giờ tạm dừng cãi . hỏi vài chuyện liên quan đến Đỗ Ánh Lan, mong các cô phối hợp.”
Không khí cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn tiếng thở dồn dập.
202 lên tiếng đầu tiên:
“Hỏi , chuyện lớn thế , cũng nhanh chóng tìm chân tướng chứ.”
Câu dứt, Thục Phân lập tức phắt :
“Chân tướng? Cô là , cô Đỗ Ánh Lan g.i.ế.c?”
202 trợn mắt, bực bội đáp:
“Người như cô mà tự tử ? Thục Phân, chị là thế nào bọn còn lạ gì! Nếu cô tự dưng c.h.ế.t trong phòng chị, chị còn lâu mới gọi cảnh sát, khéo lén lút sai xử lý xác luôn ! Đã gọi cảnh sát đến thì chắc chắn là… g.i.ế.c !”
Lý Sùng Dương liếc qua, khoé môi khẽ cong.
Cô hàng xóm , đầu óc tệ.
Nam Cung Tư Uyển
Phản ứng nhanh, mà hiểu lòng .
Bà chủ nhà câu của 202 đ.â.m trúng tim đen, mặt lập tức đỏ bừng.
Thấy thế, 202 dứt khoát , hướng cảnh sát :
“Đứng giữa chỗ nhiều quá, khó chuyện. Cảnh sát , theo về nhà, gì thì trong hỏi.”
Lý Sùng Dương khựng một giây.
lúc , Phó Dịch Vinh từ trong phòng 204 bước , liền kéo cùng sang căn hộ 202.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/208-2.html.]
Căn 202 bố cục và bài trí gần như y hệt 204 sàn gỗ, đồ nội thất cũ kỹ, màu sắc và kiểu dáng đều cùng một loại.
Chủ nhà , dãy nhà là do chính phủ đầu tư xây dựng, nên từ nền đến tường, từ sàn đến trần đều cùng một mẫu. Họ bảo đó là để “đồng bộ hóa diện mạo đô thị”, nhưng chẳng ai hiểu việc trang trí giống thì liên quan gì đến “diện mạo đô thị” cả. Dẫu , nhà nước thế, chắc hẳn cũng lý do riêng.
Cũng vì “liên quan với chính phủ”, nên khi khu nhà bắt đầu xuống cấp, mấy hộ dân đều âm thầm nuôi hy vọng nếu ngày giải tỏa, họ sẽ nhận khoản bồi thường khổng lồ, đủ để đổi đời, trở thành kẻ giàu trong Cảng Thành.
Ai ngờ, còn kịp đợi đến lúc đó, gặp ngay chuyện xui xẻo như thế .
Lý Sùng Dương mở cuốn sổ tay, xuống ghế sô-pha, nét mặt nghiêm túc.
Phó Dịch Vinh bên cạnh, vẻ mặt lạnh như tiền, im lặng mà áp lực.
Còn kịp để hỏi, thì 203 sốt ruột:
“Cảnh sát , Đỗ Ánh Lan… là c.h.ế.t lúc nào thế?”
Mấy căn hộ ở tầng đều sát vách, tường mỏng đến mức chung một tiếng động cũng . Nghĩ đến chuyện ngay bên tường là một cái xác, 203 rùng , lông tóc dựng .
Những chuyện liên quan đến án mạng vốn nên tiết lộ, nhưng giờ họ gọi nhân chứng, Lý Sùng Dương cũng giấu:
“Dựa theo giám định pháp y, thời điểm tử vong là ba mươi tiếng tức là tối hai ngày .”
“Trời ơi—!”
203 hét to một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Tối hai ngày , cách khác từ hôm đến hôm qua, c.h.ế.t vẫn ngay bên cạnh họ, mà họ .
Chỉ nghĩ thôi khiến lưng lạnh toát.
Nếu hôm đó Thục Phân kiểm tra, chẳng đến khi mùi xác bốc lên họ mới ?
Giờ thì mà chẳng thấy an tâm chút nào.
Ban ngày trong phòng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu mà vẫn cảm giác lạnh buốt, chỉ chạy sân phơi nắng cho đỡ rợn .
Lý Sùng Dương hiểu tâm lý , nhưng rảnh dỗ dành.
Anh thẳng vấn đề:
“Tối hôm đó, ai thấy tiếng động lạ từ căn 204 ?”
203 nhanh nhảu đáp:
“Buổi tối với chồng ngủ sớm, thấy gì. mà… hình như dậy vệ sinh giữa đêm, thấy tiếng mở khóa cửa, hoặc đóng cửa gì đó. Nhà cách âm kém lắm, đặc biệt tường sát ngay phòng 204, nên cả tiếng xả nước cũng rõ.”
Lý Sùng Dương cầm bút, hỏi tiếp:
“Khoảng mấy giờ?”
“Ờ… cái chắc.” 203 nhăn mày cố nhớ.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng còi tàu kéo dài, khiến nàng sáng mắt:
“ ! Lúc đó gần bằng giờ chuyến tàu đêm qua ga! Nhà gần trạm cuối, đêm nào cũng tiếng còi tàu mấy . Tối hôm đó cũng thấy.”
“Vậy là mấy giờ?” Lý Sùng Dương hỏi.
Còn kịp trả lời, thì 104 lầu lên tiếng:
“Chắc tầm gần một giờ sáng.”
Anh ghi nhanh lên sổ, ngẩng đầu cô :
“Cô cũng thấy ?”
104 thoáng sượng sùng, vội điều chỉnh nét mặt:
“ việc tự do ở nhà, thường ngủ muộn. Căn 204 ngay đầu , mỗi tối đều tiếng bước chân của cô . Cô Đỗ thích mang giày cao gót, qua sàn chát chát, thật sự phiền c.h.ế.t . Không hiểu Thục Phân chịu , chẳng lo cô dậm thủng sàn ?”
Cô ngừng một chút tiếp:
“Tối hôm đó, tầm gần một giờ, tiếng cô về nhà, bước chân vang cả hành lang. Cô trong phòng vài vòng chắc tắm. Nửa tiếng thì tiếng giày cao gót còn, bằng tiếng dép lê lẹp xẹp cô tắm xong là luôn đổi dép. Phòng và phòng cô bố cục giống , giường ngay giường cô , nên rõ lắm. Khoảng gần hai giờ thì yên tĩnh hẳn, mới ngủ.”
Lý Sùng Dương gật nhẹ, hỏi :
“Vậy trừ những tiếng đó, cô thêm âm thanh nào khác ? Như tiếng cãi , kêu cứu…?”
104 lắc đầu chắc nịch:
“Không. ngủ cực nhẹ, nếu gì khác thường chắc chắn thấy. Tối hôm đó Đỗ Ánh Lan về một , nửa đêm yên tĩnh. mà… cảnh sát, cô c.h.ế.t kiểu gì ?”