TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 208 (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-07 06:00:52
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu hỏi đó cả phòng im phăng phắc.
Mấy dù sợ, nhưng ánh mắt ai nấy đều lóe lên tò mò.
Lý Sùng Dương bình thản đáp, giọng trầm xuống:
“Điều đó… thể tiết lộ.”
Nghĩ tới điều gì đó, Lý Sùng Dương sang hỏi phụ nữ bưng cho họ:
Nam Cung Tư Uyển
“Vừa cô Đỗ Ánh Lan thể nào tự sát, xin hỏi cô dựa điều gì? Có đó cô từng thấy ở cô biểu hiện bất thường nào khiến cô nghĩ như ?”
Chủ nhà 202 đặt mấy ly lên bàn, khẽ thở dài:
“Các cảnh sát cũng thật vất vả, ngay cả Tết cũng chẳng nghỉ, còn lo điều tra án mạng. À , các là của tổ trọng án đúng ?”
Lý Sùng Dương theo phản xạ gật đầu. Thấy thế, ánh mắt bà dịu :
“ xem tin tức lắm, vụ là do tổ trọng án phụ trách, yên tâm .”
Sau khi đặt khay sang một bên và xuống ghế sofa, bà mới chậm rãi kể:
“ Đỗ Ánh Lan thể tự sát là vì mấy hôm , mới cãi với cô .”
Cả phòng lập tức trao đổi những ánh đầy ẩn ý. Bà chẳng thèm để ý, bình tĩnh tiếp:
“Nhà một cái bàn học cũ của con trai, cái mới nên định đem dọn xuống để bán. Hôm đó tự khiêng bàn, ngờ Đỗ Ánh Lan về sớm. Lúc xuống cầu thang, góc bàn vướng váy cô , kéo rách luôn hai đường chỉ. lập tức xin , còn nếu váy cô đắt thì bồi tiền. Ai ngờ cô chẳng chịu bỏ qua, mắng một trận te tua.”
Lý Sùng Dương ghi chép, hỏi:
“Chuyện đó xảy khi nào? Hai cãi cụ thể thế nào?”
Chủ nhà 202 nhíu mày nhớ :
“Có mơ hồ… hình như ba hôm ? Chờ chút, để xem .”
Bà cúi xuống lục lọi trong ngăn bàn , lôi một tờ biên lai, kỹ :
“À, đúng ngày 7, tức là hai ngày đó.”
“Cụ thể cãi thế nào thì quên mất , chỉ nhớ cũng chọc tức nên lỡ mồm mắng vài câu. lời cô thì nhớ rõ.”
“Cô thật là xui xẻo mới sống chung khu với ‘đám quê mùa’ như chúng . Nói chúng nghèo, rảnh rỗi việc gì nên kiếm chuyện với cô . Còn nếu vì ‘ cảnh ép buộc’, cô chẳng bao giờ sống ở nơi thế . Giờ thì sắp đến lúc ‘ngày khổ qua ’, sẽ tới đón cô về biệt thự lớn, siêu xe nọ…”
Bà 202 khịt mũi:
“ nghĩ chắc cô rối loạn ảo tưởng gì đó. Ở đây bao năm trời, nào ai từng thấy của cô . Lại càng chẳng thấy ai vẻ đủ tiền để ‘rước’ cô như cô .”
Mấy hàng xóm khác đều há hốc miệng. Không ngờ bà 202 từng cãi to với Đỗ Ánh Lan.
Nói cũng buồn cả khu đều là chủ nhà, chỉ riêng Đỗ Ánh Lan là thuê, mà còn chê khác nghèo. Nếu gọi họ là dân nghèo, thì dân ở khu bình dân kế bên gọi là gì nữa?
May mà hôm đó là bà 202, tính tình hiền nhất, nếu đổi là một trong họ thấy mấy câu đó, e là lột luôn lớp da cao quý của cô xem bên rốt cuộc thứ linh hồn sang trọng nào .
Không khí trong phòng chợt trở nên căng thẳng. Lý Sùng Dương gượng, cố gắng hạ giọng:
“Vậy Đỗ Ánh Lan ai sẽ đến đón cô ?”
“Không. còn hỏi, nhưng cô ấp a ấp úng, chẳng chịu rõ. Chỉ lúc thì cô gọi với theo, chờ đến đón sẽ mua luôn cả tòa nhà , để đường ở.”
Bà khẽ bật , trong giọng châm chọc, pha chút buồn bã:
“Không ngờ, đến đón cô thật sự là… Tử Thần.”
Mọi bật khô khốc. Ai cũng nghĩ Đỗ Ánh Lan chỉ mơ tưởng hão huyền, chứ nào ngờ kết cục như .
“Câu hỏi cuối,” Lý Sùng Dương , “các cô là hàng xóm ba năm, từng Đỗ Ánh Lan kết hôn con ?”
Mấy đều lắc đầu.
“Cô bao giờ chuyện đó, mà cũng ít khi giao tiếp. Nhiều nhất là cãi thôi, nên chẳng ai rõ.”
“Hẳn là kết hôn ,” một chen . “Với tính cách đó, đàn ông nào chịu nổi? Mà từ tới giờ cũng chẳng thấy đàn ông nào lui tới nhà cô . Con cái thì càng , tuổi nếu thì con cũng lớn , chẳng bao giờ thấy tới thăm?”
“Những chuyện khác thì chúng , nhưng rõ thì hỏi Thục Phân chị với Đỗ Ánh Lan nhất.” Bà 202 giọng nửa châm chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/208-3.html.]
Bà chủ nhà Thục Phân lập tức lộ vẻ bối rối:
“ với cô cũng chỉ là quan hệ chủ nhà thuê thôi. Các chuyện với cô thì chẳng lẽ ?”
Bà ngừng , thêm:
“Hồi cô mới dọn đến, hỏi cô ở . Cô từng sống ở khu Hoa Quỳnh nơi đó nhà giàu các cô cũng đấy. Mà thật, cô ngay cả tiền thuê nhà nửa năm còn khất, thể từng ở chỗ như . Sau đó cô gì chỉ tin nửa phần. Chồng con thì bao giờ nhắc tới, giống như… cố tránh đến chuyện đó.”
Trong phòng, Du Thất Nhân theo Lục Thính An phòng đồ của Đỗ Ánh Lan.
Theo lời đồn trong khu dân cư, Đỗ Ánh Lan thể giữ thể diện bên ngoài là vì bí mật vài việc chính đáng. chút hiểu , chỉ cần bước phòng đồ , sẽ lập tức nhận cô từng thật sự một thời gian sống trong xa hoa.
Du Thất Nhân vốn là thích tạp chí thời trang, nhất là mấy tờ tạp chí mẫu Âu Mỹ bìa là hàng xa xỉ dùng để quảng bá thương hiệu.
Vì thế, bước phòng, cô nhận mấy chiếc áo khoác từng xuất hiện bìa báo.
“Đây là mẫu áo khoác mùa đông của FERRAGAMO năm, sáu năm , hàng giới hạn, từng mua một cái giống hệt.” Du Thất Nhân chỉ một chiếc .
Sau đó cô chỉ sang một cái khác: “Còn đây là áo gió của Burberry. Hãng nổi tiếng về kỹ thuật dệt tinh xảo, khả năng chống nước tuyệt vời, mà vải thì độc quyền.”
“Còn bộ … Fendi áo choàng…”
Quần áo của Đỗ Ánh Lan phong cách đủ loại món đơn giản sang trọng, món quyến rũ táo bạo nhưng điểm chung là chất lượng cực . Dù nhiều năm, chúng vẫn gần như mới tinh, chẳng khác gì hàng lò.
Du Thất Nhân chép miệng, sang Lục Thính An:
“Không lẽ Đỗ Ánh Lan thật sự từng là tiểu thư nhà giàu ? Mấy năm nghèo túng thế … là từng lấy chồng đại gia?”
Nếu , thật khó tưởng tượng cô thể mua nổi từng hàng hiệu.
Lục Thính An hờ hững đáp:
“Không rõ, cũng quen giới danh viện Cảng Thành.”
“Cũng ,” Du Thất Nhân thuận miệng , “ chỉ quen giới thiếu gia thôi mà.”
Cố Ứng Châu bên liếc sang như tia laser quét tới, khiến Du Thất Nhân vội im bặt, gượng lấy lòng.
Lục Thính An chẳng để tâm đến cuộc trò chuyện . Ánh mắt dừng một chiếc túi da cá sấu xử lý đặc biệt, bóng loáng phản sáng.
Khóa túi kéo lên, bên trong lộ một tờ hóa đơn nhô ngoài.
“Cái túi treo ở ngoài cùng, chắc mới dùng gần đây.”
Vừa , mở túi, rút vài tờ hóa đơn chỉ một, mà đến mấy tờ.
Trên đó đều là hóa đơn tiêu dùng ở cùng một nơi, còn in mấy vệt nước khô nhạt nhòa.
“Tipsy?” Cậu nhíu mày. “Nghe giống tên quán bar.”
Vừa dứt lời, Du Thất Nhân bước tới, giật lấy mấy tờ hóa đơn xem kỹ :
“ , chính là quán bar đó. Cái là tài sản riêng của Bùi Hoành Lịch, mới khai trương vài tuần .”
Trên hóa đơn liệt kê rõ ràng món tiêu dùng: phần lớn là rượu kèm đồ ngọt, thỉnh thoảng chỉ là một ly cocktail. Tổng tiền mỗi từ 300 đến 500 tệ.
Du Thất Nhân khẽ rung mấy tờ hóa đơn, trầm ngâm:
“Hôm qua tra qua tài sản của Bùi Hoành Lịch, quán bar thuộc hàng đắt đỏ. Muốn ăn mặc chỉnh tề, hoặc thẻ hội viên. Một ly Bloody Mary bình thường nhất cũng 350 tệ. Bùi Hoành Lịch đúng là ăn chẳng khác gì cướp giữa ban ngày mà khách vẫn tự nguyện trả tiền.”
Lục Thính An khẽ :
“Với tình hình tài chính hiện tại của Đỗ Ánh Lan, cô đủ khả năng tiêu xài như .”
Du Thất Nhân gật đầu, nhẩm tính một chút :
“, chỉ mấy tờ hóa đơn thôi gần ba ngàn tệ, bằng tiền thuê nhà của cô một tháng rưỡi. Chủ nhà còn tháng cô trả tiền, nãy bà lẩm bẩm ở cửa, định lấy đồ của Đỗ Ánh Lan mang bán.”
Những thứ đó chắc chắn thể tùy tiện bán. Nếu Đỗ Ánh Lan tiền mặt, còn thể cân nhắc giúp bà một chút.
Bùi Hoành Lịch và Đỗ Ánh Lan hai vốn chẳng hề liên quan. Tuổi tác, gia cảnh, chẳng điểm nào giao , ngoài việc thời gian tử vong của họ gần .
Thế nhưng, chỉ vì mấy tờ hóa đơn , giữa họ bỗng nhiên xuất hiện một mối liên hệ mơ hồ.
Mỏng manh như sợi tơ, nhưng cũng đủ khiến tâm bắt đầu hoài nghi.