TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 210 (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-12 01:39:05
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cháo trắng nóng bỏng chỉ văng tung tóe lên phụ nữ, mà phần nhiều đổ thẳng lên mu bàn tay A Trình.

Chiếc bát lăn từ giường rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ nát thành mấy mảnh.

Tim A Trình cũng theo đó mà như vỡ một chút.

 

Một cái bát thôi, cũng đáng chừng một hai đồng.

với bây giờ, ngay cả tiền ít ỏi đó cũng là gánh nặng, công việc chẳng định, còn lo tiền t.h.u.ố.c cho , gánh hết chi tiêu trong nhà.

Một xu tiền, cũng hận thể bẻ đôi để tiêu; huống hồ bây giờ, vô cớ mà lãng phí mất một cái bát còn dùng .

 

“Mẹ…”

 

Cậu khẽ thở dài, bất lực gọi một tiếng, dùng bàn tay còn lành lặn nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay khô gầy của bà.

 

Người phụ nữ nắm chặt lấy áo con trai, nhưng sức bà yếu đến nỗi chẳng giữ lâu.

Chỉ một chút lực, A Trình dễ dàng gỡ tay , đỡ bà xuống giường, giọng nhẹ như ru:

 

“Người mất thì thể , .

Chúng sống, vẫn tiếp tục sống thôi.”

 

“Sống… tiếp?”

 

Ánh mắt mờ đục của phụ nữ thoáng hiện chút tỉnh táo, nhưng ngay đó tràn đầy đau đớn.

Giọng bà run rẩy, lạc :

 

“Sống thế nào đây, A Trình…

Ba con còn nữa…

Em con… em con…”

 

Dường như nhớ điều gì đó, gương mặt phụ nữ méo mó vì thống khổ.

Bà nghiến mạnh đến mức rách môi , m.á.u đỏ ứa từng giọt, lăn xuống cằm như những hạt châu nhỏ.

 

Bà nắm lấy chiếc chăn bông cũ, cuộn chặt quanh đầu , run rẩy nức nở. Tiếng nghẹn trong lớp chăn dày, đau đến xé ruột:

“Để ch·ết … con để tìm ch·ết mà…”

 

Lớp cháo trắng còn nóng hổi đổ mu bàn tay dần nguội lạnh.

Hạ Tân Trình khẽ giơ tay, đưa về phía miệng, đầu lưỡi chạm vệt cháo nguội.

Vừa chạm tới, đầu lưỡi liền đau rát, đau đến mức rùng .

 

Cháo nấu suốt mấy tiếng, đặc quánh , hương gạo lúa xộc lên, nhưng khi chạm miệng, chỉ thấy một vị đắng nghẹn.

Đắng đến mức nước mắt suýt rơi .

 

Cậu tên là Hạ Tân Trình cái tên lên thấy một đời gian khổ.

Và quả thật, trong quãng hai mươi năm ngắn ngủi của , từng dễ dàng.

 

Hạ gia từ đầu là nhà giàu.

Cậu sinh khi nhà vẫn nghèo, cha đang vất vả gây dựng cơ nghiệp, cả nhà ba chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, đến mức ký ức tuổi thơ của chỉ là những ngày chật vật, đói rét.

, vận may đến.

 

Khoảng năm ba bốn tuổi, Cảng Thành rộ lên trào lưu thời trang mới, mà xưởng dệt của Hạ gia tình cờ chạm đúng mạch thị trường.

Chẳng mấy chốc, Hạ gia mua căn nhà ba tầng nho nhỏ, sắm thêm xe tải chở hàng, thêm một xưởng phụ…

Tiền cứ thế đổ về như tuyết lăn thành cầu.

Chỉ hai ba năm ngắn ngủi, Hạ gia vươn lên hàng trung lưu thành phố.

 

Từ đó, Hạ Tân Trình ăn ngon mặc , học tài xế đưa đón, ngoài ai cũng gọi một tiếng “Hạ thiếu gia”.

Cuộc sống như thế còn gì để mong hơn?

Trong mắt bé năm , hạnh phúc là cha thương yêu, em gái nhỏ bảy tuổi đáng yêu, mỗi ngày đều tràn đầy tiếng .

 

Nam Cung Tư Uyển

đời , vui ít buồn nhiều.

 

Cha chỉ học hết tiểu học, tuy chút học thức hơn, nhưng cũng chỉ là phụ nữ hiền lành mê kinh doanh, đầu óc ăn.

Xưởng may phát đạt vài năm, thì đối tác lừa mất hơn trăm vạn.

Những phụ trách thiết kế, nguồn vải cũng lượt bỏ .

 

Từ đó, xưởng tụt dốc phanh.

Mẹ khuyên cha bình tĩnh, tập trung từ đầu, vẫn còn cơ hội.

cha chịu tin. Ông cố chấp nghĩ chỉ cần tìm đối tác hơn, thứ sẽ khôi phục.

 

Rồi, ông gặp Bùi Hoành Lịch.

 

Trong lời cha kể, Bùi Hoành Lịch là trẻ tuổi, thông minh, dám nghĩ dám , tỏ hết lòng với Hạ gia.

Cha hớn hở nghĩ tìm tri kỷ, theo Bùi ngoài giao thiệp, đem hết bí quyết nghề may của tổ tiên Hạ gia cho gã , kể cả công thức dệt vải đặc biệt truyền qua mấy đời.

 

Kết cục đương nhiên chỉ một:

Cọp lột da, chẳng còn cả xương.

 

Từ đó, cha như hóa điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/210-1.html.]

Làm ăn thất bại, tính khí ông trở nên cực đoan, thường xuyên nổi nóng, đập phá đồ đạc, c.h.ử.i mắng vợ con.

Những chậu hoa trồng trong sân cũng ông đá vỡ sạch.

Ông bắt đầu uống rượu, đ.á.n.h bạc, khỏi nhà là mang theo cả xấp tiền, đến lúc về thì say khướt, mùi nước hoa đàn bà.

 

Cả nhà đều ông ng·oại t·ình.

 

Ngay cả cô em gái bé nhỏ cũng từng run run kéo áo hỏi:

“Vì ba hôn cô hả ?”

 

Mẹ chỉ gượng, mặt đầy đau khổ.

từng chất vấn ông, bởi trong lòng bà, tất cả những gì gia đình đều nhờ ông mà .

Giờ ông đang khổ vì công việc, bà trở thành gánh nặng.

Chỉ cần ông vẫn còn nhớ đến vợ con, vẫn chịu về nhà là đủ.

 

Bà chờ.

Chờ ngày cha và Bùi Hoành Lịch hợp tác thành công, chờ sinh ý khấm khá lên, chờ ông trở về với gia đình.

 

bà chờ mãi chỉ nhận tin báo:

 

“Người sáng lập xưởng quần áo Hạ thị, tử vong do rơi từ tòa nhà Bùi thị.”

 

Trong một đêm, cả thế giới của họ sụp đổ.

 

Bao nhiêu năm khổ cực, bao nhiêu niềm tin gồng gánh tan thành mây khói.

Trước khi c.h.ế.t, cha kịp mua nhiều nhà đất, định để dành cho con cái khi trưởng thành.

tất cả những căn nhà đó, những giấc mộng đó… giờ đều thành những bức tường lạnh lẽo, trống rỗng.

 

Còn , chỉ là một gào đến khản cổ

và một đứa con trai lặng giữa căn phòng vỡ vụn,

đưa đầu lưỡi chạm vệt cháo nguội, nếm vị đắng của cả cuộc đời.

 

Trong những bất động sản đó, nhiều nơi Hạ Tân Trình và em gái còn từng đặt chân tới, tất cả đều Bùi Hoành Lịch chiếm đoạt đem bán đấu giá.

 

Cuối cùng, ba con nhà họ Hạ chỉ còn hai bàn tay trắng, chui rúc trong khu ổ chuột ẩm thấp, chẳng khác nào lũ chuột chạy trốn cống ngầm.

Tài sản duy nhất họ mang khi rời khỏi nhà, là ba vạn tệ tiền “bồi thường” mà Bùi thị đưa cái c.h.ế.t của cha .

 

“A Trình——!”

 

Tiếng gõ cửa sổ vang lên dồn dập, giọng một cô gái trẻ quen thuộc gọi tên.

Người đàn ông đang chìm trong suy nghĩ khẽ giật , nhanh chóng thu nét mặt u ám, gom nỗi căm hận và bi thương đáy mắt.

 

Cậu trả lời ngay. Trước tiên, cẩn thận dọn sạch bát cháo đổ, nhặt từng mảnh sứ vỡ sàn bỏ thùng rác.

 

Giọng trong trẻo của cô gái ngoài cửa sổ cũng khiến phụ nữ giường chú ý. Bà ngừng , nhưng tiếng nấc vẫn càng thêm rõ. Bà trân trân lên trần, đôi mắt trống rỗng, như xuyên qua âm thanh đó để nhớ về ai xa xôi.

 

“A Trình——!” Giọng cô gái vang lên, mang chút sốt ruột.

 

Hạ Tân Trình vội vàng rửa tay vòi nước, lau sạch cháo còn dính mu bàn tay.

“Mẹ, là Hiểu Dĩnh tới. Con ngoài xem một chút.”

 

Trước khi vén rèm , khẽ liếc phụ nữ gầy gò co ro giường, giọng dịu :

“Cháo đặc quá, của con… Chờ con về, con nấu nồi khác cho nhé.”

 

Không đợi bà trả lời, bước ngoài.

Sau lưng, phụ nữ nắm chặt góc chăn, mặt tường. Một dòng nước mắt dài lăn xuống gò má hốc hác, miệng bà khẽ run, lặp lặp mấy từ mơ hồ:

“Là hại ch·ết em gái con… Liên lụy cả con… Làm ơn… để ch·ết …”

 

“A Trình——!”

Cô gái gọi thứ ba.

 

Rốt cuộc, tấm rèm cửa khẽ lay động. Sau lớp kính mờ, khuôn mặt trẻ trung của Hạ Tân Trình hiện góc cạnh, điềm đạm, vẫn vương chút non nớt.

Ánh mắt hai chạm trong giây lát. Trong mắt , ánh lên một thoáng bất đắc dĩ.

 

ở đây.”

 

Nghe thấy tiếng , Trần Hiểu Dĩnh lập tức tươi , ánh mắt rạng rỡ hẳn lên. Cô nhón chân , phấn khích vẫy tay chào.

 

Hạ Tân Trình thêm gì qua cửa sổ, chỉ vòng mở cửa.

Chờ lâu, Trần Hiểu Dĩnh sốt ruột, thấy cửa mở liền chạy . Cô định bước , nhưng nghiêng , ngăn , thuận tay khép cửa.

 

giận, chỉ lùi hai bước, nở nụ thoải mái.

Hai đối diện mái hiên cũ, trời xám, chỉ còn chút nắng yếu rọi xuống.

 

“Cậu gì trong đó mà lâu ?” Trần Hiểu Dĩnh nghiêng đầu, hai tay giấu lưng, giọng nửa trách nửa đùa “ gọi mấy tiếng mà chẳng thấy đáp.”

 

Giọng cô chút oán trách, nhưng nụ rạng rỡ như ánh mặt trời, một thứ ánh sáng hiếm hoi nơi khu xóm nghèo.

Loading...