TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 210 (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-12 01:39:25
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tân Trình dường như nụ chói mắt, khẽ cúi đầu né .

nấu cháo cho , mang phòng. Sợ đáp sẽ ồn, nên kịp trả lời.”

 

Cậu rằng thực chỉ sợ cô thấy cảnh chật vật, thê lương trong nhà.

Mẹ nhiều giấu mảnh sứ, mảnh kính chăn, chỉ cần sơ ý một chút là thương, nên dọn thật kỹ.

 

Nghĩ , ánh mắt khẽ chùng xuống, ngẩng lên hỏi:

“Cô tới tìm , chuyện gì ?”

 

Trần Hiểu Dĩnh mím môi, nụ phai nhạt:

“Không việc gì thì thể tới tìm ?”

Giọng cô nhẹ , ẩn chút thương cảm:

“Dù chúng cũng sống cạnh lâu như , nhà từng giúp nhiều, tới thăm cũng là nên mà… Bác gái, dạo sức khỏe thế nào?”

 

Hạ Tân Trình khẽ lắc đầu, khóe môi gượng :

“Vẫn thôi. Mẹ chịu hợp tác điều trị, cũng chẳng còn tinh thần.”

 

Hai im lặng một lúc, khí giữa họ chợt trở nên gượng gạo chút ái ngại, chút khó thành lời.

 

Khi nhà họ Hạ vẫn còn giàu , Trần Hiểu Dĩnh là con gái của giúp việc trong nhà. Khi cô bận bịu, chẳng mấy khi thời gian chăm con, may nhờ bà Hạ nhân từ, cho phép cô bé theo nhà họ Hạ ở. Hồi đó, tiền trong nhà họ Hạ nhiều như nước thêm một đứa trẻ ăn nhờ cũng chẳng đáng gì. Biết cô bé học hành mà nhà nghèo, bà Hạ còn trích riêng vài tháng lương của giúp việc để lo cho con bé tiếp tục học.

 

Thời buổi , chỉ học mới đổi vận mệnh. Nếu học hành, Trần Hiểu Dĩnh lẽ cũng sẽ giống , thuê khắp nơi hoặc nhận công việc tay chân nào đó. học, bằng cấp, và vì thế, khi nghiệp, cô tìm một công việc định, thu nhập cũng khá.

 

Nhiều năm , giữa cô và Hạ Tân Trình chỉ là mối quan hệ chủ tớ, gặp mặt chẳng mấy khi. Giờ đây, thế cục đảo ngược, nhà họ Hạ sa sút, mỗi thấy Tân Trình chật vật, cô giúp một tay.

 

Trần Hiểu Dĩnh khẽ đá mũi chân lên viên đá nhỏ đất, nhẹ giọng :

“Dù thì… điều quan trọng nhất vẫn là còn sống. Cậu với bác gái chuyện Bùi Hoành Lịch… c.h.ế.t ?”

 

Nghe đến cái tên , ánh mắt Hạ Tân Trình chợt trầm xuống, sắc mặt u ám. Anh khẽ đáp:

“Chưa. Nói chỉ khiến kích động hơn thôi.”

 

nếu Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t, bác hẳn sẽ thấy nhẹ lòng chứ?” Trần Hiểu Dĩnh thật thà, “Biết tin còn giúp bác tỉnh . Dù , ai cũng , chuyện … cũng coi như là chuyện .”

 

Bàn tay đặt bên chân của Hạ Tân Trình siết chặt .

, là một chuyện .

đó là chuyện thể . Mẹ hiện tại chỉ đang gắng gượng sống, chẳng qua vì còn thấy kết cục của Bùi Hoành Lịch. Nếu bà c.h.ế.t, e rằng chẳng còn gì níu giữ bà nữa.

 

Cậu chỉ còn mỗi , dù thế nào cũng thể để mất thêm một nữa.

 

Khi ở nhà, Trần Hiểu Dĩnh thỉnh thoảng vẫn đến chăm sóc . Nghĩ một lát, Hạ Tân Trình nghiêm giọng dặn:

“Hiểu Dĩnh, sức khỏe yếu lắm, chịu nổi cú sốc nào nữa. Chuyện mong cô tạm thời đừng với bà.”

 

Trần Hiểu Dĩnh ngạc nhiên, nhưng thấy , cũng gật đầu:

“Được , hiểu.”

 

Hạ Tân Trình nay ngoài hai mươi. Bốn năm , khi gia đình lâm biến cố, mới đại học lâu buộc nghỉ học. Còn Trần Hiểu Dĩnh thì thuê, học, lấy bằng đại học, tìm công việc định. Hai vốn chẳng thiết, giờ càng chẳng mấy điểm chung.

 

Nam Cung Tư Uyển

chuyện, Trần Hiểu Dĩnh vẫn cẩn trọng, giờ đang ở giai đoạn chật vật, chắc chẳng còn tâm trí chuyện vặt vãnh. Thế nên, khi thăm hỏi qua, cô chỉ đành tạm biệt.

 

Khi xoay định , cô khẽ giấu tay đưa lên , trong tay là một phong bì dày cộp, giấy bìa màu nâu, mặt còn hai chữ “Cố lên” bằng nét bút to đậm.

 

Vừa thấy, sắc mặt Hạ Tân Trình lập tức đổi. Cậu lùi nửa bước, rõ trong đó là gì. Thứ , nhận quá nhiều thể tiếp tục nữa.

 

“Hiểu Dĩnh…”

 

Chưa kịp hết câu, Trần Hiểu Dĩnh bước lên, cứng rắn nhét phong bì tay . Nhìn hình nhỏ bé , ngờ sức cô mạnh đến bàn tay siết chặt của Hạ Tân Trình cũng cô bẻ .

 

định gì,” cô , “ nợ ân tình nhà bao năm, một câu cảm ơn cũng chẳng đủ. Nếu bác gái, chắc chẳng thể học tiếp, cũng chẳng công việc như bây giờ. A Trình, chăm , lo t.h.u.ố.c thang, thật sự khó. Số tiền coi như cho mượn, định trả cũng .”

 

Hạ Tân Trình khẽ lắc đầu, giọng thấp :

“Cô việc vất vả, giờ đưa hết tiền để dành… sẽ , dần trả cho cô.”

 

Trần Hiểu Dĩnh mỉm , chẳng bận tâm:

“Dù là để giữ cho mượn, tiền vẫn đó thôi. Đừng áp lực, lo cho bác gái khỏi bệnh mới là quan trọng nhất.”

 

Nói xong, sợ từ chối, cô vội chạy xuống bậc thang. Đến đầu ngõ, cô ngoảnh , vẫy tay:

đây, đến thăm hai nhé!”

 

Cô chạy vội về phía cuối ngõ. Không ai vứt vỏ chuối xuống đất, cô suýt dẫm , lảo đảo tránh bật một tiếng c.h.ử.i khẽ, khi khuất hẳn giữa mấy bức tường thấp.

 

Hạ Tân Trình đó, nắm chặt phong bì trong tay. Tờ giấy bóp đến nhàu nát.

Cậu rõ trong đó bốn ngàn tệ một con chẳng lớn, nhưng trong tay như cục than nóng, bỏ mà giữ cũng chẳng yên.

 

Cảm giác nghẹn nơi ngực, như một đám bông ướt dồn ép, khiến thở nổi.

Loại đau khổ rõ, thật sự vẫn còn sống.

 

Không ở hành lang bao lâu, chỉ tiếng giày cao gót đều đặn vang lên từ xa, mỗi lúc một gần, dừng lưng lâu, hóa thành một tiếng thở dài khẽ khàng.

 

“Cô cho thì cứ cầm .”

 

Hạ Tân Trình sớm ai đang phía . Phải mất một lúc lâu, mới , thẳng khuôn mặt trang điểm kỹ càng của phụ nữ , giọng lạnh :

“Cô nên đến đây. Nếu cảnh sát thấy, dù trăm cái miệng cũng giải thích nổi.”

 

Khóe môi phụ nữ cong lên, nụ mỉa mai:

“Cảnh sát mà rảnh đến mấy khu ổ chuột như thế ? Nếu cùng Hiểu Dĩnh, còn chẳng ở Cảng Thành nơi tồi tàn đến .”

 

Hạ Tân Trình siết chặt hàm răng.

những lời sẽ chọc tức nhưng càng khiến nổi giận, cô càng .

Chỉ là, hôm nay cô đến đây để khiêu khích suông.

 

“Cái là cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/210-2.html.]

Cô rút từ trong ví một phong thư thơm phức, đưa đến mặt Hạ Tân Trình.

“Tổ Trọng án nhúng tay vụ . bọn họ nắm bao nhiêu thông tin về h·ung th·ủ. Cậu nhớ kỹ giúp chỉ vì Hiểu Dĩnh. Nếu cảnh sát thật sự điều tra …”

 

Hạ Tân Trình im lặng phong thư vài giây. Đến khi cô tưởng sẽ nhận, mới đưa tay .

Giọng khàn khàn, khô khốc:

. Chuyện vốn chẳng liên quan gì đến cô, là tự .”

 

“Ừ, nghĩ thì .”

Người phụ nữ nở nụ quyến rũ, nhưng trong mắt chẳng chút ấm áp nào. Cô định tốn thêm sức với Hạ Tân Trình, liền xoay rời khỏi nơi cái khu dân cư đầy rác rưởi và muỗi mòng.

 

Đi đến khúc rẽ, cô bỗng dừng , ngoái đầu thêm:

“Thời gian , đừng gặp Hiểu Dĩnh.”

 

“…Được.”

 

Lúc mới hài lòng, sải bước rời . Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn, mỗi bước như dẫm thẳng lên lòng Hạ Tân Trình.

 

Trước cổng tiểu khu Hoa Quỳnh, Lý Sùng Dương và Phó Dịch Vinh bảo vệ chặn .

 

Một cây gậy điện giơ ngang mặt, giọng bảo vệ thô ráp mà cứng rắn:

“Các gì đấy? Xe đăng ký thì khu.”

 

Phó Dịch Vinh đầu gặp loại bảo vệ ngông cuồng như . Anh thò đầu khỏi cửa xe, chỉ chữ “CẢNH” in to xe:

“Không thấy ? Xe cảnh sát đấy.”

 

Bảo vệ chỉ liếc mắt qua, nhếch môi:

“Thấy . Xe cảnh sát thì ? Cảnh sát cũng tuân quy định. Đây là khu dân cư, lạ . Các của cư dân nào? nhận thông báo gì cả.”

 

Lý Sùng Dương ghế phụ, mặt lạnh như liên quan. Phó Dịch Vinh liếc mấy cái, chẳng phản ứng gì, đành tháo dây an bước xuống xe.

 

“Chú , kỹ , là cảnh sát tổ Trọng án, đến điều tra án mạng.”

Anh rút thẻ ngành, giơ mặt bảo vệ.

 

“Xe cũng ,” bảo vệ , giọng dịu hơn một chút, “ hỏi gì thì hỏi .”

 

Tổ Trọng án ở Cảng Thành vốn tiếng tay là chỉ điều tra án mạng nghiêm trọng. Vừa đến, bảo vệ cũng thấy căng thẳng, giọng bớt hống hách hẳn.

 

Phó Dịch Vinh hỏi:

“Trong khu tên Đỗ Ánh Lan ?”

 

Nghe tên, bảo vệ lập tức lắc đầu:

“Không .”

 

“…” Phó Dịch Vinh nhíu mày.

“Chú nghĩ kỹ xem.”

 

Bị nghi ngờ, ông bảo vệ thấy khó chịu, to giọng đáp:

thật đấy, sĩ quan! Đừng tưởng chỉ là bảo vệ, đào tạo chuyên nghiệp đàng hoàng. Khu Hoa Quỳnh 93 hộ, dãy một là nhà ông Chiêm Vượng, dãy hai là bà Phương Kim Mạch, dãy ba là ông Mã Nghiệp Hưng từng nhà từng đều thuộc lòng, cả biển xe cũng nhớ rõ. Cái tên Đỗ gì đó, từng .”

 

Phó Dịch Vinh khẳng định:

“Không thể nào.”

 

Ông bảo vệ hừ một tiếng:

“Vậy xem, đó ở dãy mấy?”

 

Phó Dịch Vinh cứng họng.

Anh chỉ Đỗ Ánh Lan từng sống ở đây, còn cụ thể ở dãy nào thì từng .

 

Không hỏi gì, Phó Dịch Vinh xe, mặt sa sầm.

Lý Sùng Dương , nhíu mày:

“Hắn ?”

 

“Không , là từng thấy Đỗ Ánh Lan,” Phó Dịch Vinh cáu, “Chúng dắt mũi .”

 

Lý Sùng Dương trầm ngâm:

“Lạ thật… nếu Đỗ Ánh Lan thực sự từng tiền, hàng xóm ? Ba năm dọn khu hẻm nghèo, nhà chắc cũng bán . Liệu ông bảo vệ đó ở đây từ hồi đó ?”

 

Vừa , Phó Dịch Vinh đạp mạnh phanh, đập trán một cái, rít lên:

“Quên hỏi mất!”

 

Lý Sùng Dương: “…”

 

Phó Dịch Vinh hạ kính xe, gọi với :

“Chú! Chú ở đây bao lâu ?”

 

Bảo vệ trừng mắt, đáp đầy tự tin:

“Hai năm rưỡi!”

 

Phó Dịch Vinh gượng, chẳng dám sang ánh mắt đang mỉa mai của đồng đội.

 

Lý Sùng Dương liếc , giọng thấp nhưng lạnh:

“Chuyện sẽ báo với đội trưởng.”

 

Phó Dịch Vinh: “…”

 

Hai mươi phút , một ông bảo vệ già nghỉ hưu, thở hổn hển chạy tới.

 

Vừa tên “Đỗ Ánh Lan”, ông lập tức gật đầu:

“Cô Đỗ ? Biết chứ. Cô từng ở dãy 15. Sống một , nhưng một đàn ông trung niên thường xuyên tới thăm, mang theo nhiều đồ lắm. Hình như hai tuần là đến một .”

 

Nghe , ánh mắt Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương đồng loạt sáng lên.

Người đàn ông thường đến lẽ chính là bạn trai của Đỗ Ánh Lan?

Loading...