TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 211 (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-12 12:53:06
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão bảo vệ tiền nhiệm kể rằng, Đỗ Ánh Lan sống ở khu biệt thự Hoa Quỳnh gần hai mươi năm , khi khu nhà xây xong, cô xách giỏ dọn ở.
Khi mới chuyển đến, sức khỏe cô lắm. Giữa trời hè nóng như lửa, cô vẫn quấn khăn kín từ đầu đến chân. Sau khi dọn biệt thự, gần một tháng trời cũng thấy cô ngoài. Lão bảo vệ sợ đến mức còn tưởng vị chủ nhà mắc bệnh truyền nhiễm gì đó, nên mỗi tuần tra ban đêm đều tránh xa cửa nhà cô.
Sau mới chẳng chuyện gì nghiêm trọng, lẽ chỉ là giai đoạn đó sức khỏe cô kém thôi. Dù , đó mỗi thấy Đỗ Ánh Lan đều thấy cô khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, tính tình thì kiêu ngạo, khó gần.
Khi Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương hỏi về đàn ông thường xuyên đến thăm cô, lão bảo vệ lập tức lắc đầu, chút do dự:
“Người đó tuyệt đối bạn trai cô !”
Phó Dịch Vinh cau mày:
“Tại ông chắc chắn như ?”
Bác bảo vệ , :
“Cảnh sát , nghề lâu , chúng cũng luyện con mắt . Nói ví dụ cho dễ hiểu nếu cạnh minh tinh Chung Thấm Trúc nổi tiếng nhất bây giờ, cũng cho là hai là tình nhân. Đỗ tiểu thư và đàn ông cũng giống thế. Hơn nữa vô tình thấy trong xe ông , ở ghế hình như còn một đàn ông khác.”
Nói đến đây, ông khẽ thở dài cảm khái:
“ bảo vệ ở đây thuận lợi đến khi về hưu, cũng là vì hiểu rõ những chuyện thì , nhưng đừng hỏi, đừng xen .”
Phó Dịch Vinh suýt nữa thì giữ nổi vẻ giả lả mặt.
Giỏi xem thì thôi , chứ so sánh kiểu đó là ?
Anh với Chung Thấm Trúc? Cô là nữ minh tinh đang nổi, còn … cạnh thôi đủ khiến tưởng fan nào đó đang xin chữ ký!
Ai mà so với Chung Thấm Trúc chứ! Phó Dịch Vinh bĩu môi, trong lòng c.h.ử.i thầm, thích phụ nữ sức sống, loại xa cách như băng .
Tính tình vốn nóng, Lý Sùng Dương đang bực gì, cố nhịn kéo tay , nhỏ:
“Thôi nào, bỏ . Tạm thời lo tra xem đàn ông năm đó là ai .”
Phó Dịch Vinh bực bội hất tay , hạ giọng gằn từng chữ:
“ nể mặt nên mới đôi co với ông đấy.”
Lý Sùng Dương vội giơ hai tay đầu hàng:
“Biết , . Tuyệt đối vì ông bảo vệ sai gì ha.”
Phó Dịch Vinh trừng mắt, Lý Sùng Dương rốt cuộc nhịn nổi, bật , tránh qua một bên.
~
“Tiểu Lễ, em thấy chỗ thế nào?”
Trong căn phòng vẽ rộng rãi, thoang thoảng hương cỏ xanh, Tiền Lai giống như đang khoe một báu vật, chỉ từng góc, ánh mắt tràn đầy chờ mong Hạ Ngôn Lễ.
“Giá vẽ, màu, cọ… Tất cả đều chọn loại nhất cho em. Tết em định về nhà đúng ? Vậy thì cứ ở đây . Anh thể thấy em mỗi ngày, mà em cũng thêm thời gian để tập trung luyện vẽ. À, cần mẫu miễn phí ? Vì nghệ thuật, sẵn sàng hi sinh một chút, chỉ quấn tấm khăn trắng thôi, em bảo cũng . Trước đây em chẳng từng dáng ? Thật uổng nếu vẽ đó.”
Hạ Ngôn Lễ quanh căn phòng, ánh mắt phức tạp.
Phòng lớn, gần như còn rộng hơn cả căn nhà năm ở của . Bàn vẽ đặt cạnh cửa sổ, ngoài là dải xanh quy hoạch gọn gàng, chỉ cần ngẩng đầu là thể thấy phong cảnh yên tĩnh, dễ chịu. Với một yêu hội họa, đó quả thật là thiên đường.
Đây từng là thứ Hạ Ngôn Lễ khao khát nhất. khi Tiền Lai nắm tay kéo bước , chẳng thấy vui như tưởng tượng, chỉ thấy sợ.
Đây là nhà của Tiền Lai, của . Bây giờ Tiền Lai thích , nên mới chịu bỏ công sức chuẩn thế . nếu mai chán thì ? Nếu sự hứng thú nguội , liệu đối xử lạnh nhạt như ?
Hạ Ngôn Lễ dám nghĩ tiếp. Cậu chỉ , so với việc nhận lòng của khác, thà tự cố gắng để tất cả. Cậu cần phòng vẽ lớn thế .
Nhìn biểu cảm của Hạ Ngôn Lễ, ngọn lửa trong lòng Tiền Lai dần nguội lạnh.
“Em thích ?”
Hạ Ngôn Lễ khựng , mỉm gượng gạo:
“Thích chứ, cảm ơn .”
Cậu dừng một chút, thêm:
“Dạo em đang học vẽ phong cảnh, nên cần mẫu. Trước đây em từng hỏi mà, thích yên hàng giờ mặt em còn gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/211-1.html.]
Nhắc đến chuyện cũ, Tiền Lai khẽ khựng .
“Trước đây là đây. Giờ nghĩ khác . Anh thấy em lúc nghiêm túc vẽ tranh thật sự . Được ở cùng em vài giờ như thế, thấy hạnh phúc.”
Hạ Ngôn Lễ: “…”
Cậu đỏ mặt, nhưng vì ngượng mà vì khó xử.
Không hiểu , Hạ Ngôn Lễ cảm thấy giữa họ, vẫn là kiểu ở chung như thoải mái hơn. Giờ thì thứ trở nên kỳ lạ, nên phản ứng thế nào. Nếu tỏ thiết thì thật lòng, mà nếu lạnh nhạt thấy tàn nhẫn.
Nam Cung Tư Uyển
Một lúc , Hạ Ngôn Lễ chỉ đành nhỏ giọng :
“Cảm ơn.”
Tiền Lai sững : “Hả? Cảm ơn cái gì?”
“Ờm… cảm ơn … thích em?”
Tiền Lai suýt phì . Thằng nhóc tán tỉnh thì bao chiêu trò, giờ thành ngốc nghếch thế ? Mà cũng chẳng càng ngốc, càng thích chọc ghẹo hơn.
Khi hai còn đang giằng co, trong túi Hạ Ngôn Lễ bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại. Chiếc máy là do Kha Ngạn Đống đặc biệt cấp cho , chỉ trong đội cảnh sát mới , ngay cả Tiền Lai cũng hề .
Vừa thấy tiếng chuông, sắc mặt Hạ Ngôn Lễ lập tức đổi. Cậu nhanh chóng rút điện thoại , giấu nổi niềm vui trong ánh mắt. Nhìn thấy dãy quen thuộc hiện lên màn hình, hầu như chần chừ, liền bắt máy:
“Alo!”
Tiền Lai nụ sáng rực gương mặt Hạ Ngôn Lễ, lòng bỗng dâng lên cảm giác hụt hẫng khó tả.
Hai phút , Hạ Ngôn Lễ cúp máy. Sắc mặt còn rạng rỡ hơn cả khi mới bước phòng vẽ, tràn đầy sinh khí. Tiền Lai nhịn , giọng chua chát buông một câu:
“Không còn tưởng em bạn trai khác ở ngoài đấy.”
Hạ Ngôn Lễ ngạc nhiên, nghiêng đầu , ánh mắt mang chút khó hiểu.
Cậu đáp , chỉ đơn giản :
“Em ngoài một chuyến.”
Tiền Lai sững , gần như bật thốt:
“Tết nhất , em còn định ?”
Ánh mắt Hạ Ngôn Lễ quét một vòng quanh phòng, nhanh liền thấy chiếc bàn vẽ quen thuộc của đặt ở góc tường. Hóa tối qua Tiền Lai bí ẩn rủ rê đến đây, còn lấy luôn bàn vẽ của mang tới là vì chuyện .
Cậu bước nhanh tới, xách bàn vẽ lên, :
“Thính An nhờ em giúp một việc. Em đến khu Hoa Quỳnh Tiểu Viện.”
Nghe , mặt Tiền Lai hiện rõ vẻ “ ngay mà”. Vừa thấy Hạ Ngôn Lễ rạng rỡ như thế, đoán gọi đến chắc chắn là Lục Thính An. Ngoài Lục Thính An , tiểu tử chẳng bao giờ tỏ vui vẻ với ai như . Thật hiểu Lục Thính An cho uống thứ mê hồn canh gì.
Dù lòng cực kỳ cam, nhưng Tiền Lai vẫn tỏ quan tâm, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Em Hoa Quỳnh Tiểu Viện ở ?”
“Em .” Hạ Ngôn Lễ ở cửa, giọng điệu bình thản, “Tài xế taxi chắc chắn đường, em gọi xe là . Thính An tiền xe thể đến sở cảnh sát xin , chi trả. Em đây, tối đừng đợi cơm.”
Tiền Lai “chậc” một tiếng, tức đến nghẹn cả ngực, hít sâu mãi mà vẫn trôi.
Anh cúi đầu, bực bội lẩm bẩm:
“Thính An, Thính An, ngoài Lục Thính An thì trong đầu em còn nhớ nổi ai nữa ? Thích dọn đến ở chung luôn .”
Hạ Ngôn Lễ rõ, đầu :
“Anh gì cơ?”
“Không gì.” Tiền Lai nghiến răng, miễn cưỡng theo ngoài, giọng chua chát:
“Anh quan tâm gì, em giỏi thì vượt qua Cố Ứng Châu .”
Hạ Ngôn Lễ: “???”
Tiền Lai lườm , hằn học:
“Đứng ngẩn gì? Mau theo . Giờ mà ngoài, tài xế taxi còn nghỉ ngơi ăn Tết, tin , khỏi nhà mấy cây là chẳng chiếc xe nào . Trước đây đón em từ nhà về trường, giờ ngoan ngoãn thế cơ .”