TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 211 (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-12 12:53:32
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Ngôn Lễ càm ràm, chẳng gì, chỉ lặng lẽ theo .
Tiền Lai cũng đúng giờ gọi xe thật khó. Đã sẵn chở, tội gì mất công? Hơn nữa, Thính An sếp Phó với sếp Lý vẫn đang đợi ở cổng tiểu viện Hoa Quỳnh, nên tới nhanh một chút thì hơn.
Còn chuyện Tiền Lai lải nhải, Hạ Ngôn Lễ chẳng buồn để tâm. Gần đây như uống nhầm thuốc, việc gì cũng cà khịa hai câu, xong im.
Chiếc xe Tiền Lai lái vẫn là cái cũ đen đỏ xen lẫn, ngầu chói mắt.
Lần cuối Hạ Ngôn Lễ xe là hôm Tiền Lai đến sở cảnh sát đón về, khi bạn học kéo báo án. Ngày đó, thể xem như bước ngoặt trong đời .
Giờ hàng ghế , Hạ Ngôn Lễ chỉ thấy tâm trạng khác như thể đổi thành một khác.
Tiền Lai là phú nhị đại chính hiệu, tận hai chiếc xe, nhưng thích cảm giác mạnh, nên luôn chuộng chiếc .
Trước đây, nghĩ nếu Hạ Ngôn Lễ thích , thì nên chấp nhận cả sở thích của . giờ, kìm bản mà nghĩ nhiều hơn.
“Lạnh ?” Anh giúp Hạ Ngôn Lễ đội mũ, lải nhải:
“Sau đông hè cũng cái xe nữa. Em với bạn cùng phòng vẫn ? Hay để lái xe đưa đón em học luôn.”
Hạ Ngôn Lễ nhíu mày, gạt tay :
“Anh Lai, em còn việc gấp, đừng linh tinh nữa.”
Hai chữ “linh tinh” như nhát d.a.o sắc lạnh, đ.â.m thẳng lòng Tiền Lai.
Anh sầm mặt, giọng trầm xuống:
“Em thấy linh tinh thật ?”
Hạ Ngôn Lễ hiểu cáu, chỉ bình tĩnh :
“Chuyện em với bạn cùng phòng hợp hôm nay mới , hai năm cũng . Đã thế, lúc nào giải quyết chẳng . Anh cứ lái xe , nếu định đưa em đến nơi, chở em đại lộ cũng , ngoài đó nhiều xe.”
Tiền Lai: “…”
Đến lúc mới hiểu câu “ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây” quả đúng là thế.
Trước đối xử với Hạ Ngôn Lễ , giờ trả y như .
Anh thêm, chỉ im lặng lên xe, kéo Hạ Ngôn Lễ , tay ôm lấy eo .
Nếu tính , Hạ Ngôn Lễ vẫn còn nương tay.
Bởi vì , từng còn quá đáng hơn thế nhiều.
Tiểu viện Hoa Quỳnh cách chung cư của Tiền Lai đến mười cây . Xe máy phân khối lớn chạy vèo vèo, mà phía Hạ Ngôn Lễ cứ giục liên tục, nên chỉ mất chừng mười lăm phút, Tiền Lai đưa đến nơi.
Cõng bảng vẽ xuống xe, Hạ Ngôn Lễ ngắn gọn:
“Anh về . Làm xong việc, sếp Phó sẽ đưa em về.”
Tiếng động cơ gầm rú thu hút sự chú ý của Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương. Hai lập tức vẫy tay về phía .
Hạ Ngôn Lễ ánh mắt sáng rực, giống như tìm “đồng đội”, vội vã chạy đến.
Tiền Lai vẫn chờ một câu tạm biệt, hoặc giống , liều lĩnh hôn một cái. chẳng gì.
Cậu thậm chí thèm ngoái đầu, dặn dò gì, chỉ chạy thẳng.
Ánh mắt Tiền Lai thoáng qua chút hụt hẫng. Anh dài chân, lẳng lặng lên xe, khởi động, phóng .
Phó Dịch Vinh thấy Hạ Ngôn Lễ phấn khởi xoa tay, lớn:
“Cuối cùng cũng tới , đại họa sỹ của ơi. là Lục Thính An tác dụng, bảo gọi điện cho một cái là lập tức chạy đến liền.”
Hạ Ngôn Lễ chú ý thấy ngoài hai họ , còn mấy cảnh sát khác đang bằng ánh mắt soi mói. Cậu liền khẽ nghiêng về phía Phó Dịch Vinh, cố tình lấy tấm chắn.
Nam Cung Tư Uyển
ngoài miệng vẫn nghiêm túc:
“Thính An nhờ, nhất định tới. Anh là ơn tri ngộ với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/211-2.html.]
Phó Dịch Vinh nhướng mày:
“Thính An ? Hai tiến triển cũng nhanh nhỉ.”
Cả đám cùng văn phòng với Lục Thính An mà còn thấy giữa và họ vẫn cách một tầng sương mỏng, thế mà tiểu tử gọi trơn tru như thế.
Hạ Ngôn Lễ chẳng nhận ẩn ý trong câu đó, chỉ gật đầu thật lòng:
“Anh bảo gọi như . Có thể bạn với , đúng là vinh hạnh của .”
Phó Dịch Vinh nghẹn lời, dứt khoát giật lấy bảng vẽ, kéo như chim ưng tha gà con.
“Thôi khỏi khách sáo. Bảo vệ đây là họa sĩ mà hôm . Ông giúp nhớ kỹ diện mạo đàn ông năm đó, miêu tả càng rõ càng .”
Bảo vệ già vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Yên tâm , ngoài trời lạnh thế , phòng bảo vệ cho ấm .”
Ông thẳng gian nhà gác, dọn dẹp qua loa đống đồ, vẫy tay gọi .
Chẳng mấy chốc, trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng ông lầm rầm kể chuyện, xen lẫn âm thanh bút chì chạy xoẹt xoẹt giấy vẽ.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, bảy giờ tối, chỉ còn đúng một tiếng khi quán Tipsy khai trương.
Lúc , Lục Thính An, Cố Ứng Châu và Du Thất Nhân sở cảnh sát.
Tóc và m.á.u của Đỗ Ánh Lan đem giám định cùng mẫu của Bùi Hoành Lịch, nhưng kết quả ngay ít nhất chờ đến ngày .
Dù , khi hai t.h.i t.h.ể song song trong phòng pháp y, mỗi đều tự ngầm hiểu, kết quả kiểm nghiệm lẽ chỉ là xác nhận điều họ đoán.
Bùi Hoành Lịch nhiều nét giống cha , nhưng cũng vài đường nét giống Đỗ Ánh Lan. Diệp Kinh Thu từng Bùi gia gien mạnh, giờ so trực tiếp với Đỗ Ánh Lan, mới nhận từ khung xương đến đôi môi, từng chút đều dấu vết tương đồng.
Chuyện , khác gì một “xét nghiệm ADN bằng mắt trần”?
Chiều nay, Sầm Khả Dục khám nghiệm tử thi cho Đỗ Ánh Lan.
Trong đường hô hấp vẫn còn sót bột trắng; m.á.u dương tính chứng tỏ khi c.h.ế.t lâu, cô sử dụng ma túy.
Trên đùi và tay đều vết trầy xước, da móng tay dính m.á.u nhưng tất cả đều là của chính cô , chứng minh nạn nhân từng chống cự dữ dội.
Vết siết cổ là cú chí mạng khiến tử vong ngay lập tức, dấu hiệu hành hạ xâm phạm tình dục.
Điều đó cho thấy, mục đích của hung thủ rõ ràng g.i.ế.c , chứ vì bất kỳ lý do nào khác.
Dựa nhiệt độ gan, Sầm Khả Dục ước đoán thời gian tử vong rơi 2–4 giờ sáng ngày hôm .
Theo lời hàng xóm lầu, Đỗ Ánh Lan về nhà, dọn dẹp qua loa, đến hai giờ mới yên tĩnh .
Thời điểm tử vong trùng khớp như rõ ràng hung thủ theo dõi cô từ , thậm chí nắm rõ cấu trúc căn nhà, mới thể hành động chuẩn xác như thế.
“Là theo dõi từ lâu, ẩn nấp sẵn nhà?”
Trong thời đại , thứ khiến cảnh sát đau đầu nhất chính là việc công nghệ giám sát còn quá kém.
Ngoài vài khu cao cấp lắp camera, 99% nơi khác đều thiết theo dõi nào.
Và những vụ án như thế … thường xảy chính tại những chỗ “mù giám sát”.
Nếu lầu nhà Đỗ Ánh Lan camera, dù hung thủ mọc cánh bay, cũng chẳng thể trốn bóng .
Đang mải suy nghĩ, cửa phòng việc bỗng bật mở. Du Thất Nhân cô nàng ăn mặc thời thượng, trang điểm kỹ lưỡng, giày cao gót nện “cộp cộp” sàn xoay bước .
“Lão đại! Hai còn đây gì thế?” Cô chống khuỷu tay lên cái túi xách lấp lánh, cố ý hất nhẹ mái tóc, “Không bar ? Hai ăn mặc thế mà cũng định ?”
Hôm nay Lục Thính An và Cố Ứng Châu ngoài vì vụ án, nên ăn mặc giản dị. Tuy đến mức luộm thuộm, nhưng chắc chắn chẳng tí ‘thời trang’ nào.
Lục Thính An còn tạm, mặc áo phao màu xanh quân đội với quần xám tro. Còn Cố Ứng Châu thì nguyên một cây đen, trông như hoà luôn màn đêm.
Du Thất Nhân cúi xuống chiếc váy bó sang chảnh của , liếc hai họ, phồng má:
“Đi chung với hai trông chẳng khác nào dắt theo hai con… cẩu quê.”