TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 211 (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-12 12:53:54
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thính An khựng đầu tiên trong đời mắng thẳng mặt là “thổ cẩu”.
Cậu lục túi áo, rút chùm chìa khóa xe, móc lên thắt lưng, nhướng mày:
“Thế coi là hợp gu hơn ?”
Ánh kim loại phản chiếu chùm chìa khóa Du Thất Nhân sáng rỡ cả mắt.
“Được đó!” cô tấm tắc, giọng còn pha chút hối hận “Quả nhiên tiền bạc chính là món phụ kiện thời thượng nhất của đàn ông. Trước tin, giờ thì tin . Có chùm chìa khóa , bar Tipsy chắc chẳng ai dám chặn nữa.”
“Lão đại” Cô sang định với Cố Ứng Châu, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của thì lời nghẹn .
…Cố Ứng Châu, chỉ với khuôn mặt thôi, cũng đủ ‘giấy thông hành’.
Nhìn biểu cảm của Du Thất Nhân, Lục Thính An hiểu hết trong lòng.
Khoé môi giật nhẹ chút khó chịu mơ hồ, như thể đồng đội vô tình ‘đè bẹp’ về khí chất.
Du Thất Nhân cũng nhanh trí, nhận khí gì đó sai sai, liền đổi chủ đề thật nhanh:
“Thôi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa. Thời gian là vàng bạc nha!”
Cố Ứng Châu liếc cô, giọng nhạt như nước:
“Cô điều tra vụ án, chơi thế?”
Du Thất Nhân gượng, nhưng vẫn mạnh miệng:
“Lão đại, hôm nay là ngày nghỉ mà chúng vẫn tăng ca đấy nhé. Hơi thư giãn chút ? Với đêm nay mục tiêu chính là điều tra vụ án mà, việc giải trí, hai việc mâu thuẫn.”
Cố Ứng Châu khẽ , thêm gì.
Ánh mắt lạnh nhạt, còn Du Thất Nhân thì hí hửng xách túi lên, dẫn đầu cửa.
Trước cửa bar Tipsy, hai gã bảo vệ vẫn canh, nhưng thái độ lúc khác hẳn chẳng còn cái vẻ kiêu căng ban đầu.
Bất cứ ai ăn mặc tươm tất ngang qua, họ đều cố gắng gọi với theo:
“Bar mới khai trương, thử xem ? Rượu và trái cây bên trong đều hạng nhất đấy!”
Thỉnh thoảng cũng vài tò mò dừng , nhưng phần lớn vẫn lạnh nhạt thẳng, buồn ngoái đầu.
Gã bảo vệ lớn tuổi hơn bực bội đá chân, giọng đầy khó chịu:
“Tìm chỗ mới ? Có tin gì ?”
Gã còn vẻ thật thà hơn, lắc đầu, mặt mày ủ rũ:
“Cái tin … là thật hả?”
Công việc ở đây vốn khá , lương , quá vất vả. Trước đó, còn cảm thấy hãnh diện đầu tiên trong đời khác qua tay “chọn lọc” mới bước . Cảm giác như một kẻ ở tầng đáy xã hội, đột nhiên phép ngẩng đầu lên tầng cao.
“Tin thật chứ !” gã lớn tuổi hạ giọng, vẻ trong cuộc
“Bùi gia cố tình phong tỏa tin tức, nhưng hôm đó bao dự tiệc, Bùi lão bản c.h.ế.t t.h.ả.m như , giấu nổi? Nghe hôm qua dân ở đây đồn ầm cả lên . Tipsy sớm muộn cũng đóng cửa thôi. Bùi nhị thiếu giờ còn đang lo dọn đống rối ren trong nhà, lấy thời gian mà quản cái bar . Tao khuyên mày, mau tính đường lui là .”
Gã lẩm bẩm:
“Cũng là vì Bùi lão bản c.h.ế.t nên bọn họ mới mở cửa cho nhiều khách như , kiểu tránh nghi ngờ gì đó… để ý , hôm nay cả mấy nhà Tiền gia với Hạ gia cũng tới. Nếu Bùi lão bản thật sự c.h.ế.t, bọn họ tin đầu tiên chứ, vẫn còn tới đây?”
“Cái đầu mày nghĩ đơn giản thật.” Gã lớn tuổi hừ lạnh, giọng mất kiên nhẫn
“Tao rõ ràng thế mà mày còn hiểu ? Tao thấy mày chung với tao gần tháng nay nên mới bụng nhắc nhở. Giờ Bùi gia đuổi thì mày còn cơ hội tính toán. Chứ đợi đến lúc bar đóng cửa thật , tiền lương hai tháng tới ai trả cho mày nuôi vợ con? Tao đến đây thôi, tin tùy mày.”
Gã trẻ thở dài, buồn bã:
“Tin thì tin… chỉ là ngờ chỗ ngon thế , mất là mất luôn…”
Còn đang , tiếng giày cao gót lách cách từ xa vọng . Hai cùng ngẩng đầu lên.
Một phụ nữ xinh , khí chất sang chảnh, tới cùng hai đàn ông cao ráo, phong độ. Cô ăn mặc cực kỳ thời thượng, khuôn mặt sắc sảo kiểu “chị đại lạnh lùng”, khiến cả hai bảo vệ đều ngây mấy giây. Hai đàn ông phía tuy ăn mặc đơn giản, nhưng gương mặt và khí chất đủ để lọt tạp chí thời trang.
Hai bảo vệ lập tức lấy phong thái nghề nghiệp, niềm nở nở nụ :
“Chào cô, chào hai ! Ba vị đến chơi ạ? Mời , mời trong!”
Nói , họ vội vàng mở rộng cửa, ân cần mời nhóm bước .
Âm nhạc bên trong vang lên ầm ĩ, tiếng xen lẫn hương rượu thoang thoảng. Khi cánh cửa lưng khép , Du Thất Nhân mới nhận điều gì đó .
“Không quán kén khách ? Thế mà ai cũng cho ?”
Nam Cung Tư Uyển
Vừa dứt lời, giọng Lục Thính An chậm rãi vang lên bên cạnh, kéo dài đuôi câu:
“Cô mà còn chỉ cây dâu mắng cây hòe nữa… thì coi chừng đấy.”
“Coi chừng gì?” Du Thất Nhân kịp hiểu, thấy ánh nửa nửa cảnh cáo của .
Cô nghẹn , che miệng, liếc oán trách, rõ ràng “dằn mặt” xong.
Tiền Lai ngờ thể gặp Lục Thính An ngay trong quán bar .
Thằng nhóc đó “cải tà quy chính”, bỏ hẳn chuyện ăn chơi ?
Mà điều khiến suýt phun cả rượu là bên cạnh Lục Thính An còn Cố Ứng Châu.
Không hổ là Lục Thính An, đến bar mà còn kéo theo cả Cố Ứng Châu.
khiến Tiền Lai hoảng hơn cả, là việc Lục Thính An thể “quăng lưới” cả như Cố Ứng Châu!
Rượu ngấm, đầu óc mơ hồ, chẳng suy nghĩ gì sâu xa lẽ hai đến vì chuyện của Bùi Hoành Lịch.
Hai em Hạ Như Sơ và Hạ Gia Thanh hai bên, một rót rượu, một dỗ dành:
“Mày mày , hóa thành kẻ si tình thế ? Lần đầu tiên tao thấy mày vì một đàn ông mà đau lòng đến đấy, đáng ? Trước thấy mày thích ai như thế .”
Tiền Lai nửa híp mắt, chằm chằm về phía Lục Thính An, giọng lè nhè:
“Tao thích thì ! Tiểu Lễ là tài, cái kiểu khí chất mới khiến mê mẩn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/211-3.html.]
Hạ Gia Thanh suýt sặc rượu, khóe miệng giật giật:
“Cậu chẳng mới học vẽ thôi ?”
Trước đó họ còn trêu Hạ Ngôn Lễ cũng xách theo cái bảng vẽ, trông buồn c.h.ế.t.
Nghe , Hạ Như Sơ cũng chen :
“Tao thật nhé, mày cũng đừng suốt ngày oán Lục Thính An cướp bạn trai nhỏ. Không tinh mắt mới phát hiện Hạ Ngôn Lễ là tài ? Không nhờ , yêu nhỏ của mày đến giờ còn chẳng là của quý đấy.”
Chỉ là lời khách quan thôi, nhưng Tiền Lai xong thì như dẫm trúng đuôi, bật dậy luôn.
Hai em Hạ gia còn kịp phản ứng, loạng choạng lao thẳng về phía quầy bar nơi Lục Thính An đang .
Cả hai ngây , khi thấy Lục Thính An trong bộ đồ giản dị, mặt lạnh nhạt bên cạnh Cố Ứng Châu, họ cũng hít mạnh một .
“Cái vị tổ tông ở đây nữa trời?”
là tổ tông thật!
Trước đây khiến bọn họ khốn khổ khi chơi cùng Tiền Lai, bây giờ còn kèm với đại thiếu gia nhà họ Cố, đúng là “tổ tông nhân đôi”!
Trong lúc họ còn sững , Tiền Lai lao tới mặt Lục Thính An.
Anh định túm cổ áo đối phương, nhưng kịp chạm thì Cố Ứng Châu nhanh như chớp xoay , khóa tay, đè thẳng lên cột trang trí bằng đá bên cạnh quầy bar.
May mà say, chứ tỉnh táo chắc mất mặt đến mức độ dám đường.
Bị kẹp cứng, Tiền Lai vẫn cố hét lên:
“Lục Thính An! Cậu cho Tiểu Lễ uống cái gì hả? Em vốn thích lằng nhằng như , định cướp của !”
Lục Thính An nghiêng đầu, nhíu mày, giọng nhàn nhạt đầy khinh bỉ:
“Anh đang lảm nhảm cái gì thế, như bà già mê sảng .”
“Cậu…! cảnh cáo—”
Anh còn hết, Cố Ứng Châu siết mạnh tay, khiến tiếng hét biến thành một tràng “A—đau!” chói tai.
“Cố thiếu!” Hai em Hạ gia vội chạy tới, xua tay cầu xin: “Cậu say , mong tha cho một .”
Cố Ứng Châu lạnh lùng liếc hai : “Say ? Say mà còn dám tập kích khác?”
Hai hoảng hốt kêu oan:
“Không ! Hiểu lầm thôi, chỉ đây chào hỏi Lục thiếu thôi!”
Tiền Lai mơ màng, định thêm gì đó thì Hạ Như Sơ nhanh tay bóp miệng , khéo:
“Không ngờ ở đây gặp mấy vị, đúng là trùng hợp quá. Thế nhé, tối nay chi phí coi như em bao hết. Mọi chơi vui vẻ nha?”
Rõ ràng là một cú “hối lộ” trắng trợn.
Cố Ứng Châu cau mày, định gì đó thì Lục Thính An thong thả bảo với Du Thất Nhân:
“Perla, gọi mỗi loại rượu menu một ly.”
Du Thất Nhân lập tức vui vẻ đáp “Ok!”, chẳng cần suy nghĩ.
Cố Ứng Châu thì sang trừng mắt.
Ý là ở đây còn cần khác mời ?
Lục Thính An lơ , giọng thản nhiên:
“Không chiếm tiện nghi là đồ ngốc.”
Cố Ứng Châu xong, lông mày nhăn càng chặt.
Hai em Hạ gia , toát mồ hôi. Ai mà chẳng Cố Ứng Châu tính tình cứng rắn, ngay cả với cha cũng nhún nhường.
Nghe đồn và Lục Thính An quan hệ , nhưng tới mức thì… thật vượt xa tưởng tượng.
lúc họ nghĩ chắc thể cứu nổi nữa, Cố Ứng Châu bất ngờ buông tay, đẩy Tiền Lai về phía họ như giao hàng.
Động tác , khác gì “một tay giao tiền, một tay nhận con tin”.
Sau đó sải bước về bên Lục Thính An, giọng cứng rắn như lệnh:
“Em uống rượu, chỉ uống sữa.”
“…”
Hai em Hạ gia suýt ngã khỏi ghế.
Tới quán bar mà uống sữa bò?
Đây chẳng khác gì bắt dân nghiện t.h.u.ố.c chuyển sang ngậm kẹo mút!
Cả hai cùng sang Lục Thính An, chờ xem phản ứng thế nào.
Kết quả bình thản gật đầu:
“Ừ.”
Hai em: “…”
Xong, hết .
Một là đại thiếu gia đầu sắt m.á.u lạnh, một là tổ tông quen thản nhiên nhận mệnh.
Đám họ chẳng khác gì đến đây để hai vị “giỡn mặt” cả.
Hạ Như Sơ kéo Tiền Lai vẫn đang cố vùng tìm Lục Thính An tính sổ gần, ghé tai , lạnh giọng:
“Cuộc đời mới tát cho mày một cái, còn thấy đủ ? Mày mà còn định giở trò, tao quẳng mày ổ vịt gọi Hạ Ngôn Lễ đến xem!”
Ngay lập tức, Tiền Lai im như gà, ánh mắt tỉnh hẳn.