TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 212 (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-12 15:10:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền Lai cũng chẳng hiểu nổi chuyện gì xảy . Bình thường tửu lượng khá, thế mà hôm nay mới uống mấy ly say bét nhè. Nếu đó dấu hiệu ngà ngà, Hạ Như Sơ còn tưởng giả vờ say để lừa hai em họ rót thêm rượu.

 

Đêm nay quán bar vẫn đông , nhưng khí khác hẳn mấy hôm . Hai ngày là đám công tử Cảng Thành tới ủng hộ, còn giờ ngoài em nhà Hạ và Tiền Lai , gần như chẳng thấy mấy gương mặt quen.

 

Cảnh tượng cũng lạ, nên khi Du Thất Nhân gọi đồ uống về, cô liền thẳng thắn lên tiếng, chút khách sáo:

“Bùi gia xảy chuyện, hai ?”

 

Hạ Như Sơ và Hạ Gia Thanh , ánh mắt thoáng chạm, đều hiểu ý.

 

Làm hôm đó bao nhiêu doanh nhân mặt, Hạ gia còn hợp tác ăn với Bùi gia. Chuyện vỡ lở ngoài, tin tức truyền đến tai bọn họ ngay trong ngày.

 

Du Thất Nhân thấy biểu cảm hai , xác định họ , giọng càng thêm sắc:

“Đã , còn tới đây gì? Không sợ vạ lây ?”

 

“Cảnh sát, quán bar sinh là để tới chơi mà. Chuyện của Bùi Hoành Lịch ai mà ngờ , nhưng nếu chỗ vẫn còn mở cửa, bọn tới vài ly… cũng coi như tưởng nhớ một chút.”

Hạ Như Sơ nhàn nhạt , giọng điệu chừng, lạnh nóng.

 

Hắn thật ấn tượng với Du Thất Nhân nữ cảnh sát nổi tiếng trong giới thượng lưu Cảng Thành. Cô luôn giữ thái độ khiêm tốn, ít khi phô trương, nhưng hễ sự kiện lớn nhỏ, gần như cũng thấy bóng dáng cô xuất hiện. Mấy năm gần đây, tạp chí thành phố cũng vài bài về bộ sưu tập cá nhân của cô, đủ để thấy phụ nữ đơn giản.

 

Hạ Như Sơ là loại hồ ly, chẳng hiền lành gì, nhưng lọt mắt thì chắc chắn là bản lĩnh thật. Dĩ nhiên, cái gọi là “thích” hẳn là tình cảm nam nữ, mà là sự nể phục dành cho mạnh hơn .

 

Tiền Lai im lặng vài phút, lọt lời Hạ Như Sơ, liền vùng dậy, cà lăm phản ứng:

“Tưởng nhớ cái con khỉ! Tao tới đây là để một trận đấy. Nói thật chứ, Gia Thanh, tao bảo mà, thì đừng quá tệ, việc đừng quá tuyệt tình. Hắn g.i.ế.c, đó là báo ứng! Tao với chúng mày…”

 

Câu còn kịp , Hạ Như Sơ kịp phản ứng thấy Tiền Lai há miệng, lập tức chụp lấy, bóp chặt đến mức môi biến dạng như mỏ chim. Tiền Lai đau đến đỏ cả mắt, bộ dạng đáng thương vô cùng.

 

“Miệng ch.ó phun ngà voi!” Hạ Như Sơ trừng mắt, giọng gắt lên.

 

Hạ Gia Thanh hiếm khi thấy bạo miệng đến , thoáng chút thương hại Tiền Lai, nhưng nghĩ thì… đúng là đáng đời. Cái miệng đó bao gây họa.

 

Sợ bậy thêm, Hạ Như Sơ kéo Tiền Lai về chỗ, ép xuống sofa.

 

Hạ Gia Thanh vội theo về, tiện tay lấy ly rượu từ tay nhân viên phục vụ ngang qua, mỉm lịch thiệp đưa cho Du Thất Nhân.

“Nói thật nhé, mấy tới đây chắc để uống rượu hát? đoán là tới điều tra vụ án đúng ? với dạo vẫn thường ghé chỗ , gì giúp các .”

 

Du Thất Nhân liếc sang Cố Ứng Châu. Thấy phản ứng khó chịu, cô mới cúi đầu, rút từ trong túi một tấm ảnh.

 

Túi của cô nhỏ, nhưng đồ bên trong thì nhiều ngoài thỏi son duy nhất dùng để trang điểm, còn thứ liên quan đến vụ án: ảnh, thư tay, hồ sơ điều tra.

 

Tấm ảnh chụp là của Đỗ Ánh Lan, hồi còn trẻ. Do nhà cô cho phép chụp mới, cảnh sát đành lục ảnh cũ ghép tạm.

 

Du Thất Nhân đưa tấm ảnh tới mặt Hạ Gia Thanh:

“Anh xem . Nếu hai thường xuyên đến đây, nhớ cô ?”

 

Theo lý mà , Hạ Gia Thanh tới bar là để chơi, đông như trẩy hội, mà nhớ hết. Nhất là cô gái trong ảnh trông tuổi, thể , cho dù từng gặp, chắc cũng chỉ lướt qua chứ khó mà để tâm.

 

Thế nhưng, khi kỹ vài giây, ánh mắt thoáng dừng :

“À… hình như là cô .”

Nam Cung Tư Uyển

 

Du Thất Nhân mừng: “Anh nhớ rõ ?”

 

“Không nhớ rõ ngày nào,” Hạ Gia Thanh đáp, “nhưng tầm nửa tháng . đang vệ sinh thì thấy cô cãi với vệ sĩ của Bùi Hoành Lịch.”

 

Về phần vệ sĩ , còn nhớ khá rõ chính là từng mang thiệp mời tiệc tối của Bùi gia đến cho họ. Nghĩ đến đó, rùng : may mà hôm , chứ nếu tận mắt thấy Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t mặt, chắc ám ảnh mất ngủ cả tháng.

 

“Vệ sĩ của Bùi Hoành Lịch to con lắm. Cô chặn đường, gặp Bùi Hoành Lịch. Người bực quá, liền đẩy thẳng cô ngã . xui xẻo ngang, suýt thì kéo tụt cả quần.” Hắn khẽ nhíu mày nhớ , “May mà thắt lưng chắc, chứ thì mất mặt với cả quán.”

 

Hắn giơ chân khẽ khổ: “Móng tay cô dài, ngã xuống còn cào lên giày một đường, trầy cả da thật. Cô phạm tội gì thì phạm, khi bắt chắc cũng nên bồi thường giày cho chứ?”

 

Du Thất Nhân khẽ, chạm ly với :

“Tiếc là chẳng đòi , cô c.h.ế.t .”

 

Hạ Gia Thanh khựng .

 

Biểu cảm kinh ngạc chỉ thoáng qua trong một giây, biến mất. Ở Cảng Thành, c.h.ế.t mỗi ngày. Bùi Hoành Lịch c.h.ế.t thì còn khiến giật , chứ một phụ nữ xa lạ c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi. Cùng lắm chỉ khiến im lặng vài giây, nâng ly uống tiếp.

 

“Thật ?”

Giọng Hạ Gia Thanh khẽ trầm xuống. Hắn cụng ly với Du Thất Nhân, ngửa cổ uống cạn sạch rượu. Uống xong, thản nhiên :

“Thế thì xem như gì. Người c.h.ế.t, nên để họ yên.”

 

Du Thất Nhân khẽ nhếch môi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/212-1.html.]

“Vệ sĩ của Bùi Hoành Lịch khi chuyện xảy , còn gặp ?”

 

“Gặp? Hắn mà còn mặt mũi xuất hiện chắc?” Hạ Gia Thanh khẩy, giọng mang vài phần chế giễu. “Thân là vệ sĩ mà ngay cả chủ cũng bảo vệ nổi. Giờ chỉ nên trốn biệt, tránh bão thì hơn. Cả thành phố bao nhiêu đang chờ cơ hội tóm , hỏi tội kìa.”

 

Du Thất Nhân chỉ tay về phía quầy bar.

“Bartender vẫn là hai đó ?”

 

Hạ Gia Thanh theo hướng tay cô, gật đầu.

“Từ khi Bùi gia gặp chuyện, nhân viên ở đây cũng chẳng định. Ngoài mấy , sợ chẳng ai dám đến . Quản lý cũng dám tự ý tuyển thêm mới.”

 

Thấy hỏi thêm cũng chẳng khai thác gì, Du Thất Nhân dứt khoát kết thúc chủ đề:

“Cảm ơn hợp tác.”

 

Hạ Gia Thanh gật đầu, nở nụ mềm mại:

thấy giống như đang trò chuyện giữa bạn bè hơn là lấy lời khai đó. Có dịp cùng uống tiếp nhé.”

 

Nói xong, chờ cô đáp, xoay bước . Động tác dứt khoát, khiến khó mà đoán câu là thật lòng chỉ xã giao cho qua.

 

Tất nhiên, Du Thất Nhân cũng chẳng bận tâm đến điều đó.

 

“Lão đại, chọn chỗ nào.”

Hạ Gia Thanh , cô với Cố Ứng Châu và Lục Thính An, giọng hệt như đến quán chỉ để thư giãn. Trên mặt chẳng còn chút nghiêm túc của một cảnh sát đang hỏi cung, chỉ còn sự hứng khởi khi chuẩn uống rượu.

 

Không đám công tử ồn ào thường ngày, quán bar trông vắng hẳn. Dãy ghế sofa trống trải, quanh cũng còn chỗ.

 

Du Thất Nhân chọn góc yên tĩnh nhất, thuận tay mang ly sữa bò đặt mặt Lục Thính An, ly sữa do Cố Ứng Châu đặc biệt gọi cho . Cô cảnh , ánh mắt lộ chút trêu chọc, như đang xem trò vui giữa một cặp đôi kỳ lạ.

 

Cố Ứng Châu bình thường mấy khi uống rượu, nhưng tửu lượng của tệ. Thấy Du Thất Nhân đưa cocktail tới, cũng từ chối. Loại cocktail đặc chế nồng độ cao, chỉ dùng để bàn và khuấy động khí.

 

Uống hai ba ly, một bartender gọi đến.

 

Người pha chế tưởng khách phàn nàn rượu của , nên bước tới mặt hiện rõ sự bất mãn. Dù ông chủ cũng c.h.ế.t , nghĩ cùng lắm thì nghỉ việc, ai dám đuổi. Nếu mấy bọn họ cố gắng chống đỡ, cái quán sập từ lâu.

 

Suy nghĩ tự mãn đó lập tức tan biến khi Cố Ứng Châu rút thẻ cảnh sát .

 

“Không, gì về chuyện của Bùi tổng cảnh sát,” bartender hoảng hốt, năng lắp bắp. “ chỉ là nhân viên công, dám hỏi chuyện của sếp chứ? Sau vụ đó, tên vệ sĩ cũng , thật sự . Hay… hỏi khác ? Bartender còn nhiều hơn , kêu lên nhé?”

 

Cố Ứng Châu , chỉ liếc mắt hiệu cho Du Thất Nhân.

 

Cô hiểu ý, rút một tấm ảnh từ túi xách .

“Nhìn kỹ xem, quen ?”

 

Trong ảnh là một phụ nữ mặc sườn xám, dáng cực chuẩn, cổ cao, n.g.ự.c đầy. Bartender chăm chăm đường cong của cô vài giây, mới chịu để ý tới khuôn mặt.

 

Đáng tiếc, trong ảnh lớn tuổi, hơn bốn mươi, tuy vẫn giữ vẻ quyến rũ, nhưng còn trẻ trung.

 

Hắn vội thu ánh mắt, :

“Chưa thấy bao giờ.”

 

Du Thất Nhân chau mày, giọng mất kiên nhẫn:

“Anh cho kỹ. Ngay cả Hạ Gia Thanh còn nhớ rõ cô , ? Cô từng ở quầy bar , thường chỉ gọi vài ly rượu, nhưng mỗi đều lâu, còn hỏi thăm về Bùi Hoành Lịch. Nhớ ?”

 

Nghe Du Thất Nhân , gã bartender mới như sực tỉnh, gật gù:

“À… đúng là như thật.”

 

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, cầm tấm ảnh lên soi kỹ hồi lâu mới xác nhận:

, chính là cô .”

 

Người phụ nữ trong ảnh từng là đề tài tán gẫu của đám nhân viên bọn họ. Trông cô chẳng vẻ gì là khá giả, quần áo tuy chọn kỹ nhưng rượu chỉ gọi loại rẻ tiền, còn suốt ngày chê bai rượu của bọn họ dở. Nói ghét mà vẫn cứ đến hoài, đúng là kiểu kỳ lạ.

 

Hai bartender họ đều ưa cô . Một phần vì cô chẳng chịu chi, một phần vì cái kiểu chuyện như kẻ từng trải, miệng lúc nào cũng phê bình “rượu thuần”, “mùi vị nông cạn”. Cả đám đều thấy phiền.

 

“Ảnh chụp lâu ? Ngoài đời khác xa quá.” Bartender hỏi thêm, “Ánh sáng trong quán vốn tối, nhưng thề cô hơn năm mươi tuổi. Loại mặt là liền, chả ai gần.”

 

Hắn nhớ thêm vài chi tiết tiếp:

“Cô đến quán nhiều , nhưng đa phần là đồng nghiệp tiếp, chỉ loáng thoáng mấy câu bọn họ chuyện. Hay là để gọi lên luôn?”

 

Cố Ứng Châu khẽ gật đầu. Gã bartender lập tức rút lui, bước loạng choạng như chạy trốn.

 

Chưa đầy vài phút, còn gọi tới. Trông vẻ mặt cũng chẳng khác gì .

 

phục vụ cô .” mở lời, tìm cách tự biện hộ. “Khách hàng là thượng đế mà, cô tới tiêu tiền thì phục vụ thôi. Cô hỏi nhiều chuyện, phần lớn là về ông chủ Bùi, nhưng công thì gì mấy chuyện đó. Thế nên chỉ đại vài câu, ai ngờ cô nghiêm túc.”

Loading...